Vì hôm nay Hạ Đồng đã hứa đến nhà Lăng Hạo chơi cho nên phải ăn mặc đẹp một tí chứ.
Lăng Hạo từ xa đi đến gần cô, rũ bỏ bộ đồng phục học sinh, anh khoác trên mình chiếc quần jean mang chút bụi bặm, chiếc áo sơ mi đen, hai cánh tay áo dài được xắn lên. Điều không hợp với bộ đồ anh mặc chính là chiếc mắt kính kia, nó có vẻ thư sinh hơn.
– Nhóc đến lâu chưa? – Lăng Hạo nhìn cô hỏi
– Em mới đến thôi, hôm nay nhìn anh bảnh lắm. – Hạ Đồng đánh nhẹ vào vai anh một cái, cái đấm đó toàn là quan tâm, trêu đùa.
– Hôm nay to gan lắm, dám chọc anh. – Lăng Hạo không chịu thua, nhéo chóp mũi cô
– Hìhì.
– Chúng ta đi thôi.
Lăng Hạo nói, dẫn cô đến trước một chiếc môtô phân khối lớn, Hạ Đồng hơi nhìn anh, mãi một lúc mới dám mở miệng:
– Anh đừng nói, chúng ta, sẽ đi xe này nha.
– Đúng vậy.
Lăng Hạo gật đầu, sau đó lấy chiếc nón đội lên cho cô, còn cẩn thận gài quai lại.
– Hay, hay là đi xe bus đi. – Hạ Đồng cười không nổi nói
– Xe bus phải đợi rất lâu, vả lại đi xe môtô nhanh hơn mà, lên đi.
Lăng Hạo đội nón xong cũng đã lên xe ngồi, chỉ chờ cô ngồi lên.
Hạ Đồng nhìn anh một lát, đi xe môtô này cô không dám đi, xe này là dành cho những tay đua hạng nặng, cô làm sao dám lên. Lỡ như…
– Nhóc yên tâm đi, anh sẽ chạy cẩn thận. – Lăng Hạo hiểu tâm tư của cô, lên tiếng nói
– Dạ.
Cô không muốn cũng phải đồng ý, đành lên phía sau xe ngồi (đương nhiên là ngồi một bên rồi, chị mắc váy mà)
Sau một lúc lâu chiếc xe dừng trước một căn biệt thự, mang phong cách phương Tây, kiểu dành cho tình nhân ở, nó mang màu trắng toát, xung quanh trồng nhiều loài hoa đầy màu sắc, có cả hồ bơi nữa, ôi nhìn vào mà cô hoa cả mắt, sướng thật ^0^.
– Wow nhà anh đẹp thật.
Hạ Đồng nói đầy ngưỡng mộ, sau một khác quay qua nhìn anh, khó hiểu trong lòng dâng lên. Không phải anh nói anh thiếu nợ tù túng sao? Sao nhà lại đẹp thế này?
– Đây là biệt thự của bạn anh, anh mượn thôi. – Lăng Hạo nhìn cô hoài nghi nhìn mình, giải thích
– Anh không cần rắc rối thế, nhà anh cũng được mượn nhà bạn anh có phiền phức không? – Hạ Đồng nghe câu giải thích của anh cũng bớt hoài nghi nói
– Không có đâu, bạn anh dễ tính lắm.
– Ừ.
– Nào chúng ta vào thôi.
Nói rồi anh dẫn cô vào trong. Căn biệt thự có hai tầng, tầng dưới là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ có cả sân thượng nữa chứ. Phải nói căn biệt thự khá lí tưởng để cho những cặp đôi yêu nhau đến sống.
– Nhóc nấu bữa sáng cho anh được không? Anh chưa ăn gì hết. – Lăng Hạo nhìn cô mắt long lanh nói
– Em… em nấu ăn tệ lắm. – Hạ Đồng thú thật, cúi mặt vì xấu hổ
– Nhưng anh muốn ăn, nhóc làm cho anh nha.
– Nhưng… tệ lắm đó, Dương Tử ăn còn chê lên chê xuống huống hồ là anh.
– Tệ cũng được, anh muốn ăn của nhóc nấu à, nấu đi Hạ Đồng, anh đói sắp xỉu rồi nè. – anh “làm nũng” cô
– Thôi được rồi nhưng dở đừng có trách em nha.
Hạ Đồng nói rồi đi xuống bếp mở tủ lạnh ra lấy thức ăn bắt tay vào nấu ăn. Cô đang tối mặt tối mũi mà anh thì ngồi vào bàn ngắm cô lâu lâu còn cười một mình nữa. Sau một lúc lâu cô bưng ra phần ăn cho anh đặt xuống bàn, trứng thì nát bấy, bánh mì thì khét còn miếng thịt xông khói cũng không tốt là mấy.
– Anh ăn thử đi. – Hạ Đồng nhìn phần ăn mình nấu ái ngại nói
Lăng Hạo ăn thử một miếng nhưng có vẻ đúng như cô nói nó không được ngon là mấy. Nhìn thấy biểu hiện của anh là cô cũng hiểu nên lên tiếng
– Dở lắm đúng không? Em đã nói rồi mà, thôi đừng ăn nữa
– Không, rất ngon. – anh cười nói rồi tiếp tục ăn.
– Thật sao? – cô nghi hoặc nói
– Thật mà.
– Anh không lừa em chứ?
– Không, ngon thật mà, mà em không định cho anh ăn hết à.
– Ừm, anh ăn đi. – Hạ Đồng ngồi xuống ghế rót ly nước cho anh và cô.
_Ring… ring… ring
Bỗng tiếng chuông nhà vang lên, Lăng Hạo ra mở cửa Hạ Đồng thì lo dọn dẹp, đang loay hoay trong bếp cô nghe cuộc đội thoại của anh và ai đó trong phòng khách.
– Sao con không chịu về nhà? – giọng một người phụ nữ nói
– Con đã nói con không muốn mà, con muốn có tự do, không gian riêng của mình, ba mẹ đừng có tốn công vô ích. – Lăng Hạo nói vẻ tức giận
– Con thật là, con cái mà để ba mẹ lo lắng như vậy sao, con tính ở đây tới khi nào hả? – giọng người đàn ông quát to
– Ba à, con đã nói là con không thích về mà, khi nào thích con sẽ tự về. – Lăng Hạo cãi lại
– Con theo ba mẹ về đi, chẳng lẽ con muốn ở đây luôn sao? – người phụ nữ nói với giọng hiền từ
– Theo về làm gì, chính ba mẹ ép con phải ra đi mà. – Lăng Hạo tức giận nói
Đứng bên trong Hạ Đồng không khỏi hiếu kì về cuộc đối thoại của cả ba, không lẽ Lăng Hạo bỏ nhà đi sao? Cũng có khả năng đó.
Hạ Đòng nhịn không được, đi ra ngoài phòng khách, cô vừa ra liền thu hút ánh nhìn của hai trưởng bối.
Hạ Đồng nhìn hai người kia, cách ăn mặc của họ không cho thấy họ thuộc tầng lớp như anh nói, mà họ thuộc tầng lớp cao hơn, thượng lưu.
Hạ Đồng nhíu mày lại, trong đầu mơ hồ biết được điều gì đó.
– Cô là ai? Sao lại ở đây? – Lăng lão gia chau mày nhìn cô
– Cháu chào hai bác, cháu là Hạ Đồng. – Hạ Đồng lễ phép nói
– Ba mẹ, đây là nhà bạn con, ba mẹ có gì về nhà trước đi. – Lăng Hạo lên tiếng trước khi Lăng lão gia nói tiếp
– Nhà bạn con? – Lăng phu nhân không hiểu con trai mình nói gì hỏi
– Phải, bạn con chỉ mới cho con mượn để con và Hạ Đồng tập hát thôi. – Lăng Hạo đáp đồng thời ra ám hiệu
Lăng lão gia cùng phu nhân cũng thoáng hiểu ra, không khỏi nhìn nhau, đứa con trai này rốt cục muốn bày trò gì đây?
– Hạ Đồng, cháu có thể đi dạo cùng ta không? – Lăng phu nhân hiền hậu nhìn cô
– Dạ… – Hạ Đồng không biết trả lời ra sao cả.
– Mẹ, không cần nhất thiết như thế đâu. – Lăng Hạo hơi nhíu mày nói
– Sao lại không, Hạ Đồng? – Lăng phu nhân nhìn cô, cùng ngầm quan sát, mặc kệ lời Lăng Hạo
– Dạ được ạ. – Hạ Đồng đồng ý, mẹ anh hiền từ như vậy, dễ gần như vậy chắc đi dạo với bà không sao đâu.
Nói xong, cô cùng Lăng phu nhân bước ra hoa viên của khu biệt thư, để lại Lăng lão gia và Lăng Hạo.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc