Nhìn thấy, Hạ Đồng cũng chẳng khỏi thắc mắc, một thiếu gia đức cao vọng trọng như anh mà lại ở một căn phòng thế này sao? Có quá đơn điệu không? Dương Tử bước vào thấy mặt cô ngây ra nhìn khắp phòng cũng đủ làm anh hiểu.
– Ngồi đi! – Dương Tử bước lại chiếc bàn làm việc ngồi xuống ghế
– Nói đi, anh kêu tôi xuống đây làm chi? – Hạ Đồng không muốn vòng vo nữa
– Tôi muốn cô thi hát! – Dương Tử vào thẳng vấn đề
– Không đời nào! Miễn bàn! – Hạ Đồng phản kháng kịch liệt
– Cô sợ thua à?
– Sợ gì chứ?
– Đúng vậy rồi. Hát tệ quá mà! – anh cười khỉnh
– Anh xem thường tôi quá đó!
– Vậy cược đi! Nếu cô thắng cuộc thi lần này tối sẽ cho cô một điều kiện mình muốn!
– Bất cứ chuyện gì sao?
– Đúng! Nhưng….
– Nhưng gì?
– Nếu cô thua thì….
– Thì sao?
– Nếu cô thua thì phải lau dọn phòng hội trưởng và phải làm luôn vệ sinh sân trường trong một năm và chạy mười vòng sân vận động!
– Anh đùa hả? – cô hét lên
– Sợ rồi.
– Ai nói sợ hả? Chỉ là tôi không thi.
– Haizz… sợ thật rồi.
– Tôi thi, chỉ cần tôi thắng là được một điều tôi muốn phải không? – Hạ Đồng chịu không nổi nữa, không đắn đó đồng ý ngay
– Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ cô không có bản lĩnh đó đâu. – Dương Tử mỉa mai
– Đừng xem thường tôi.
– Đó là sự thật, không thể phủ nhận.
Cô thề, tên đang ngồi trước mặt mình mà không phải người cô cần thuyết phục, cô lặp tức không do dự mà xé anh ra trăm mảnh, kiếp trước bộ cô và anh là kẻ thù hay sao? Hay cô phóng hỏa giết chết anh, mà cho cô gặp phải tên này, còn bị ngược đãi hết lần này đến lần khác. Bất công quá mà!!!
– Nếu không còn gì, tôi về lớp đây! – Hạ Đồng không muốn bản thân kìm không được đánh anh, nên hòa hoãn nói
– Đánh bảng số liệu này rồi photo ra. – Dương Tử không cho cô đi, quăng đống giấy qua cho cô
– Tôi không rãnh để làm, với lại hội trưởng kêu người trong hội học sinh đánh cho anh đi, tôi chỉ là một học viên bình thường thôi. – Hạ Đồng ung dung nói, bắt cô làm osin tập hai sao? Không có đâu.
– Không làm, đừng hối hận. – Dương Tử nói, nhưng có đến năm phần là cảnh cáo
– Thua anh đi. Tránh ra chỗ khác.
Hạ Đồng liếc xéo anh một cái, đồng thời đuổi anh ra khỏi bàn làm việc của anh, bắt tay vào việc anh giao.
Khá lâu sau Hạ Đồng mới làm xong tất mọi thứ, lấy tay xoa xoa mắt mình cho đỡ mệt, mới phát hiện Dương Tử không còn trong phòng hội trưởng, lại thấy cánh cửa trong phòng hé mở (cánh cửa chị cho là toilet á), Hạ Đồng cầm bảng tài liệu mình đánh xong cùng bảng gốc, đứng lên hướng tới cánh cửa đó.
Khẽ đẩy cửa ra, Hạ Đồng bị sự căn phòng này làm giật mình, bên trong phải nói rộng bằng căn phòng của Dương Tử, cách trang trì hoàn toàn giống nhau nhưng khác một chỗ là bên cạnh cánh cửa sổ rộng lớn ấy, là một bộ bàn ghế hai người, điểm hướng ra của cửa sổ là vườn hoa hướng dương.
Dương Tử đang ngồi ở chiếc bàn đó, ánh mắt đen thâm thúy nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những đóa hướng dương tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời rực rỡ ánh nắng.
Cô thì ngồi bên ngoài đánh một xấp văn bản mệt mỏi, còn anh thì ngồi đây hưởng thụ, đúng là quá bất công mà.
– Anh được lắm, bắt tôi đánh một đống giấy tờ còn anh thì ngồi đây ngắm hoa. – Hạ Đồng hậm hực quăng hai sấp giấy lên bàn
Dương Tử quay sang nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, ngay sau đó cầm tài liệu cô vừa đánh xong.
_Rẹt.
Hạ Đồng nghe âm thanh lạnh lẽo đó vang lên, cô trợn mắt nhìn hành động vừa rồi của anh, hai tay siết chặt lại cũng run lên vì tức giận.
Cô ngồi suốt nửa tiếng để đánh lại bản tư liệu anh đưa, vậy mà chỉ trong một giây anh đã xé nát nó ra, anh càng ngày càng quá đáng, cô không nhịn được nữa.
– Xong rồi,về đây! – cô hậm hực quăng sắp hồ sơ trước mặt anh còn mình cầm sắp giấy mới đánh
– Xong rồi hả? – anh tháo chiếc earphone ra. – Xé đi!
– Cái gì? – cô chẳng nghe rõ lời anh nói,xé sao?Anh đùa à,phải lâu lắm cô mới hoàn thành xong vậy mà một câu xé là xé sao?
– Nghe chưa rõ hả?Tôi nói là xé bản cô mới đánh đi!
– Tại sao?Anh vô lý quá!
– Giữ lại cũng đâu có làm gì,xé đi!
– Anh đùa chắc!Bắt tôi làm cái này rồi bảo giữ cũng chẵng làm gì,anh đang bày trò gì thế?
– Cô hiểu ý tôi mà còn hỏi gì nữa!
– Ý anh là…….
Cô đứng ngây ra,nếu theo anh nói thì anh bắt cô đến đây,bắt cô đánh sắp tài liệu đó cũng chỉ là đùa,là đùa sao?Qúa đáng
– Anh…. cho dù thế nào anh cũng không cần làm thế đâu,ghét tôi đến thế sao?Anh ghét tôi vậy à,nếu đã ghét tôi thì tôi cũng chẳng cần nhường gì anh cả,tên xấu xa!
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc