– Chào… chào anh! – Hạ Đồng ráng nặn ra nụ cười
– Khỏi chào! Giờ này sao chưa về lớp? – Dương Tử lạnh lùng hỏi
– Tôi đang về đây! – Hạ Đồng khẩn trương nói, muốn về lớp thật nhanh, đúng là xui xẻo vậy mà cũng gặp
– Tưởng cô cúp học chứ! Nếu thế thì chắc tôi sẽ vui! – Dương Tử khóe môi nhàn nhạ nụ cười
– Ý anh là sao? Tại sao tôi cúp học anh lại vui chứ? – Hạ Đồng lườm anh một cái
– Vì được hành hạ cô! – Dương Tử thoải mái nói ra một câu
– Qúa đáng! – cô hầm hực
– Theo tôi! – anh ra lệnh
– Tôi không muốn bị nói là cúp học, tránh ra đi! – cô đẩy người anh ra
– Cô đang nói mốc tôi sao? Thiếu gia luôn đúng, người làm luôn sai. – anh cố tình nói ra quy tắc thứ nhất
– Vậy xin hỏi thiếu gia, bây giờ tôi có thể về lớp học được chưa? Hay là muốn tôi làm gì anh mới chịu đây? – Hạ Đồng nói, không ngừng dùng ánh mắt viên đạn nhìn anh, nếu có thể dùng ánh mắt giết chết người, cô sẽ giết chết anh ngay
– Nếu cô muốn có thể, tôi không ép! Đi theo tôi vào phòng hội học sinh nhanh!
– Tại sao chứ?Không thích!
– Đi hay không?
– Đi.
Cô tức tối đáp lại, giậm chân một cái thể hiện cô đang rất rất tức giận mới bước đi, mỗi bước chân y như cô đang cố trút giận vào nền gạch vậy.
– Cô có biết cô nặng lắm không?Không sợ sập à! – Dương Tử đi phía sau cười khỉnh
– Anh làm như tôi là heo không bằng! – Hạ Đồng quay đầu lại liếc anh một cái muốn rách mắt ra
– Đúng vậy mà! – anh nhún vai đáp
– Anh…. đồ heo đực!Đáng ghét! – cô vừa đi vừa rủa thầm anh
– Không được kêu thiếu gia mình bằng heo đực. – Dương Tử đi theo sau cô nói
– Đúng là xui xẻo khi không đụng mặt hắn, biết thế khoan hãy lên lớp, thà chơi với Lăng Hạo còn sướng. – Hạ Đồng lầm bầm nhưng không hay hai từ “Lăng Hạo” đã lọt vào tai Dương Tử
Cặp chân mày anh nhíu chặt lại, cô ta, quen với hắn sao?
– Lâm Hạ Đồng, cô biết Lăng Hạo sao? – Dương Tử không mấy vui hỏi
– Thì đã sao? – cô quay đầu lại buồn bực nói
– Không gì, chỉ là nhắc cô cẩn thận thôi.
– Người tôi nên cẩn thận là anh đó. – Hạ Đồng không nghĩ ngợi đáp lại
Dương Tử sắc mặt lạnh như băng nhìn Hạ Đồng, không nói không rằng tiến lại phía cô.
– Anh… cách xa tôi ra! – cô cảnh giác nói
– Hành lang này, cô mua sao? – Dương Tử cười như không
– Anh….
Hạ Đồng tức muốn chết, bộ tên này ngày nào không chọc tức cô thì ăn không ngon ngủ không yên à,chọc tức cô là sở thích của anh chắc, rãnh rỗi quá mà! Hạ Đồng bước chân nhanh hơn nữa, đi y như chạy ấy, cô sợ “con ma” lẽo đẽo theo sau mình, anh cứ gần cô cô lại rùng mình vì hơi lạnh do anh toát ra!
Bước tới cầu thang, do bất cẩn sảy chân vì đi nhanh quá, theo quán tính cô với tay tìm thứ gì đó nắm lại, lại nắm trúng cravat của anh, thành ra cả người cô té lên người đó.
Cánh tay cô đau rát do bị trầy, khẽ nhăn trán vì đau,l úc này cô mới ngước nhìn người con trai đang bị cô đè lên, vội vã đứng người dậy, cô đỏ mặt hẳn lên, vừa tức vừa xấu hổ.
– Té một mình thôi, đừng làm luyên lụy người khác. – Dương Tử lạnh lùng đứng lên, phủi quần áo mình đồng thời chỉnh cravat lại
– Anh vừa phải thôi, tôi bị té mà anh còn nói vậy được nữa. – Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi nói
– Cô té thì liên quan tới tôi sao? Nếu như vậy thì kêu Lăng Hạo đến mà đỡ cô. – Dương Tử lạnh nhạt nói một câu, sau đó quay bước bỏ đi
Hạ Đồng nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng khó hiểu, khi nhắc đến Lăng Hạo thì anh đột nhiên như thế, khó gần, nguy hiểm. Rốt cục thì, Dương Tử và Lăng Hạo có liên quan tới nhau không?
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc