Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chuyện tình hoàng gia » Phần 18

Chuyện tình hoàng gia

Phần 18

Hôm nay Hạ Đồng đi học lại, Hạ Đồng đã nghỉ ba ngày rồi, ba ngày tương đương với 15 tiết học mà 15 tiết học thì phải chép gãy tay, nghĩ đến đây cô chẳng muốn học. Vừa vào đến lớp ai ai cũng xôn xao, không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng không phải về cô như vậy thì tốt. Sau khi ngồi vào chỗ cô loáng thoáng nghe thấy họ đang bàn về cuộc thi hát. Chắc là quan trọng lắm nên mới quan tâm như vậy.

Đột nhiên tiếng điện thoại báo tin nhắn của Hạ Đồng vang lên, nhìn vào màn hình để chữ điện thoại của Lăng Hạo, cô thầm cười, mắt nhìn vào màn hình

“Giờ giải lao nhóc xuống phòng nhạc nha, anh có quà cho nhóc đó ”

“Em biết rồi, cảm ơn anh đã đưa em vào bệnh viện”

Sau khi đọc lại phần tin nhắn bấm nút send rồi thầm cười, còn anh khi nhận được tin nhắn cũng cười vui vẻ. Lâu rồi, anh chưa được vui như thế, cũng ba năm rồi nhỉ?

Giờ giải lao đến như lời hẹn, Hạ Đồng xuống phòng nhạc gặp Lăng Hạo, thấy anh đang ngồi ngay cây đàn piano, Hạ Đồng bước lại gần anh lên tiếng trêu chọc:

– Chà hôm nay anh Lăng Hạo nổi hứng chơi piano ta? Sao để ý ai để lấy lòng à?

– Để ý nhóc thì có, hôm nay gan nhỉ dám chọc anh sao? – Lăng Hạo véo nhẹ má cô coi như hình phạt

– Em đâu có gan mà dám chọc anh, sao hôm nay nổi hứng chơi piano vậy?

– Lâu lâu chơi thôi.

– Anh kêu em xuống đây nói có quà mà, đâu? – Hạ Đồng xòe tay ra y như đứa trẻ đòi kẹo vậy

– Đây này, anh mua cho nhóc đấy, anh biết nhóc thích nghe nhạc nên mới mua. – Lăng Hạo nói đưa cho Hạ Đồng một cái máy MP3 loại xịn

– Anh nói anh nghèo sao còn mua thứ đắc giá như thế?. – Hạ Đồng lắc tay từ chối

– Là có người tặng anh, mà anh không thích cái máy này cho lắm, em lấy đi. – Lăng Hạo không cho cô cơ hội từ chối

– Nhưng… cái này… – cô khó xử nói

– Nhận đi, nhưng anh không làm ăn lỗ vốn đâu, em phải khao anh một bữa. – Lăng Hạo đưa ra điều kiện

– Nể tình anh cứu em một mạng còn cho em chiếc máy MP3, em sẽ khao anh. – Hạ Đồng đồng ý

– Em hứa đó, anh chưa muốn bây giờ, để bữa nào đi.

– Ừm. – Hạ Đồng mỉm cười gật đầu

Hạ Đồng ngồi vào chiếc ghế ngồi đối diện nhìn anh, chợt thấy trên kính anh có bám chút bụi bặm cô vươn tay ra cầm lấy chiếc kính đó.

Lăng Hạo hơi giật mình khi cô lấy chiếc kính của mình, mở miệng hỏi:

– Sao vậy?

– Kính anh bị dơ, nên em giúp anh lau lại thôi, anh cũng bị cận nên sẽ lau không sạch đâu. – Hạ Đồng ngây thơ nói, đồng thời lấy trong túi ra chiếc khăn tay lau bụi trên kính cho anh

– Anh đâu…

– Xong rồi.

Hạ Đồng cắt ngang lời Lăng Hạo muốn nói, vừa định đưa chiếc kính lại cho anh thì hơi sững người, anh đeo kính đã rất đẹp, cô không ngờ gỡ ra càng đẹp hơn, cứ như một thiên thần vậy, đẹp một cách khó cưỡng lại sức hút tỏa ra từ anh.

– Lăng Hạo này, anh có biết khi không đeo kính anh rất đẹp không?

– Vậy sao? – Lăng Hạo khẽ cười hỏi

– Đúng vậy, nhưng mà đáng tiếc thật, anh bị cận nên phải đeo kính. – Hạ Đồng tiếc nuối nói

Anh phì cười, cô bé này, đúng là ngốc quá mà.

– Nếu nhóc thích anh sẽ không đeo kính nữa. – Lăng Hạo nhún vai nói

– Thôi đi, lỡ anh không thấy đường lại bắt em làm người dẫn đường cho, tới lúc đó em lại mệt. – Hạ Đồng trề môi nói

– Không cần nhóc làm người dẫn đường cho anh đâu. – Lăng Hạo bật cười

– Thôi đi, ai thèm tin lời anh, đeo kính vào đi. – Hạ Đồng bĩu môi, sau đó đeo kính lại cho anh

Lăng Hạo lại trở thành một tên “bốn mắt”, trong mắt cô đó là lần đầu tiên nhìn thấy con trai đeo kính mà đẹp như anh, anh đeo vào lại không mất đi cái vẻ đẹp của mình, mà còn tôn thêm vẻ thư sinh của anh.

– Mà này, sao anh lại vào được trường này? – Hạ Đồng hiếu kì hỏi, không lẽ anh cũng đến đây giống cô? Hay là anh giả mạo danh tánh của ai vào?

Trong đầu Hạ Đồng toàn suy nghĩ ra những vấn đề không đâu, cũng không hề nghĩ ra vấn đề nào tốt cho Lăng Hạo.

– Anh giúp thầy hiệu trưởng ở đây nên thầy cảm kich cho anh vào học. – Lăng Hạo nhún vai nói

– Đơn giản vậy thôi sao? – Hạ Đồng ngờ vực hỏi

– Chứ nhóc muốn sao nữa?

– Em còn nghĩ anh giả mạo người khác hoặc uy hiếρ ai đó để vào đây học. – Hạ Đồng chớp mắt nói

– Trong mắt nhóc, anh xấu xa đến vậy sao? – Lăng Hạo nhíu mày

– Chứ gì nữa, lần nào gặp anh, anh cũng “nhóc này nhóc nọ” còn trêu chọc em. Còn nữa, lần đầu tiên gặp anh cũng bọn người áo đen đuổi, chắc chắn là làm gì rồi mới bị người ta đuổi theo. – Hạ Đồng giở tính thám tử ra

– Bị đuổi chưa chắc làm gì xấu xa nha, còn nữa kêu bằng “nhóc” nghe nó dễ thương chứ bộ.

– Vậy anh nói đi, vì sao lại bị đuổi theo? – Hạ Đồng chống cầm nói

– Là anh thiếu tiền họ, nên họ đuổi. – Lăng Hạo buồn cười đáp

– Hai chúng ta giống nhau nhỉ? Em thiếu tiền phải đến đây, còn anh thiếu tiền bị chủ nợ rượt theo, tình cờ em và anh gặp mặt, đúng là số trời nha. – Hạ Đồng cười sang sảng nói

– Đúng vậy, là số trời.

Lăng Hạo nhìn cô, ánh mắt sắc bén lộ ra tia lạnh lẽo dưới lớp kính mỏng, nhưng nhanh chóng bị anh che giấu đi.

– Hạ Đồng, nếu sau này, anh làm gì không tốt với nhóc, hoặc giấu nhóc điều gì thì nhóc sẽ thế nào? – Lăng Hạo nghiêm chỉnh hỏi cô

– Chưa biết nữa, để xem đó là gì, mà anh chắc không làm vậy đâu, đúng không? – Hạ Đồng cười tít cả mắt

– Đúng vậy, sẽ không.

Cả hai rơi vào im lặng, anh, anh không thể hạ tay được, ngay từ lần đầu gặp anh đã có cảm tình đặc biệt với cô bé này, không giả tạo lại rất ngây thơ, mộc mạc, nếu anh lợi dụng cô, thì sẽ ra sao?

– Hạ Đồng, nhóc có định tham gia cuộc thi hát không?

– Em không định thi, vả lại em hát không hay lắm. – Hạ Đồng lắc đầu

– Nhóc hát hay lắm, sao lại nói không? Nhóc thi đi, anh sẽ ủng hộ nhóc. – Lăng Hạo nháy mắt nói

– Không thi đâu, em ghét hát lắm, rất ghét. – Hạ Đồng buồn bực nói

– Nhóc bị sao vậy? Nếu không muốn anh không ép.

– Không phải tại anh, em xin lỗi. – Hạ Đồng hối lỗi nói, cô đã quá quan trọng, chính cô cũng thích hát nhưng khi hát cô lại nhớ đến bà ta, người đã cho cô cuộc sống này.

– Anh phải nói câu xin lỗi mới đúng.

– Đừng nói chuyện này nữa, để xem, anh đẹp thế này chắc được nhiều cô theo lắm chứ gì? – Hạ Đồng nhanh chóng làm bầu không khí vui vẻ trở lại

– Đó là đương nhiên, anh đẹp thế mà. – Lăng Hạo dương dương tự đắc nói

Hạ Đồng nghe xong, thật sự muốn ói, trên đời này có ai tự tin như anh không trời?

– Em sắp ói rồi nè.

– Em không tin thì thôi, nhưng sự thật là sự thật. – Lăng Hạo không giận còn cười

– Em bó tay với anh rồi. – Hạ Đồng hết cách lắc đầu, đúng là tự tin quá mức mà.

Lăng Hạo buồn cười nhìn cô, cô bé này khá thú vị, lại còn nghĩ anh và cô giống nhau mới đáng nói, không biết khi biết đucợ sự thật thì sẽ thế nào nhỉ?

Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, Hạ Đồng chào tạm biệt Lăng Hạo xong chạy về lớp học. Nhìn bóng dáng cô khuất dần từ xa, Lăng Hạo khẽ cười nhạt, anh giơ tay tháo chiếc kính ra, khuôn mặt tựa thiên thần lộ ra giữa ánh nắng ban mai, nhưng lại nguy hiểm không thua gì ác quỷ.

– Hạ Đồng, em nhất định… phải thi hát.

Bỏ lại câu đó, Lăng Hạo thuận tay quăng chiếc kinh qua khung cửa sổ, dõng dạc rời đi, để lại căn phòng nhạc yên ắng, cũng là một niềm báo…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất