Hôn lễ diễn ra tại nhà hàng sang trọng lớn nhất trong thành phố cũng là thuộc tập đoàn Thiên Tử, cả nhà hàng trang hoàng lộng lẫy, vô cùng nguy nga tráng lệ. Dòng người ăn mặc cao quý vui cười với bao lời chúc phúc đi vào trong.
Chủ tịch Dương ăn mặc trang trọng, vẫn là bộ vest đen, tay cầm chiếc gậy bằng kim loại bác sáng loáng, vẻ mặt già dặn cười đến lộ ra cả nếp nhăn trên mặt.
Ngay cả ba mẹ của Dương Tử ở Paris cũng đã bay về Việt Nam trong đêm, dự tính trước lúc cử hành hôn lễ, hai người họ sẽ đến kịp.
Đối với hôn lễ này, khách mời toàn là nhân vật có tiếng tăm, không ai là không có máu mặt hay danh tiếng trong xã hội.
Trong phòng nghĩ của cô dâu chú rễ, Dương Tử mặc bộ âu phục màu trắng, khác xa với ngày thường, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, ngay túi áo là một bông hồng đỏ. Vẻ đẹp hơn bao giờ hết rất nổi bật, giống như một thiên sứ.
Chỉ là ánh mắt đen, chất chứa rất nhiều phiền muộn cùng ưu thương.
_Soạt
Chiếc rèm trắng kết hoa kéo qua, Ân Di đã thay xong váy cô dâu, khuôn mặt vẫn thanh thuần diễm lệ như ngày nào, đôi môi phủ lớp son đỏ cong lên thành một đường tuyệt mĩ.
– Dương Tử, anh xem… em có đẹp không?
Ân Di vẫn đứng đó chờ Dương Tử quay đầu lại nói với mình, em rất đẹp. Chỉ là dường như tâm trí của anh đã đặt ở nơi khác, không nghe thấy lời Ân Di nói.
– Dương Tử…
Ân Di kiên nhẫn gọi tên anh lần nữa.
Lúc này, Dương Tử mới có phản ứng, giật mình đứng dậy quay đầu nhìn Ân Di.
Nhất thời, ánh mắt không che giấu được vẻ thống khổ, bị Ân Di bắt gặp được.
– Em vừa nói gì? – Dương Tử giọng khàn khàn hỏi
– Em hỏi anh, em có đẹp không? – Ân Di mím môi, lại cố nở nụ cười
– Đẹp.
Trả lời như là cho có, qua loa mà đáp.
– Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.
Ân Di như muốn anh hiểu rằng, qua hết ngày hôm nay, bọn họ đã là vợ chồng.
– Anh vẫn ở đây đấy thôi.
Có quay đầu cũng đã muộn, điều anh hối hận nhất trong đời đó chính là ngày ở bệnh viện lại dễ dàng để Hạ Đồng rời xa mình.
Không có ngày đó, đã không có ngày hôm nay.
…
Sân bay XX
Hạ Đồng kéo chiếc vali to màu hồng bước vào sãnh lát gạch bóng loáng, Lăng Hạo đi bên cạnh cô, khóe môi cứ giương lên không hạ xuống được.
– Mấy giờ máy bay sẽ cất cánh vậy? – Hạ Đồng hỏi
– Chín giờ sáng. Bây giờ chỉ mới tám giờ. Có muốn mua gì thêm thì còn kịp. – Lăng Hạo cùng cô ngồi xuống hàng ghế ngồi đợi
Tám giờ rưỡi hôn lễ sẽ diễn ra… còn nửa tiếng nữa.
Hạ Đồng, đã không còn gì hối tiếc rồi, điều làm mày ân hận nhất chính là đồng ý kí kết bản hợp đồng đó.
Thi, Khiết Đạt, Bạch Mai, Dạ Thi đều đã đi dự đám cưới, bởi vì Hạ Đồng bảo họ làm như thế, cô không muốn từ biệt trong nước mắt, Thi và Bạch Mai chắc chắn sẽ khóc lóc bảo cô đừng đi, mà cô không muốn có gì làm lưu luyến.
Cao lão gia lại quen biết rất thân với Dương lão gia, nên hôn lễ này không đi là không được, bà Khuê trước lúc cô đi ra sân bay cũng từ biệt đẫm lệ rồi mới đi cùng Cao lão gia đến hôn lễ.
Mạch Gia Vĩnh và Mạch Huân thì khác, hai người đến sân bay đưa tiễn cô, Mạch Huân phải cải trang bản thân để không ai nhận ra mình, tránh gặp phiền phức.
– Hạ Đồng, con sang bên đó phải điện về báo ọi người một tiếng biết chưa?
Mạch Gia Vĩnh ngồi xuống ghế cạnh cô, tay ông nắm lấy bàn tay của cô, vỗ vỗ vài cái dặn dò.
– Con biết rồi ba. – Hạ Đồng gật đầu, mỉm cười
– Em sang đó phải học thật tốt, ba và anh nếu rãnh sẽ sang thăm em. – Mạch Huân như người anh trai xoa đầu em gái mình
– Em biết rồi anh, em ở bên đó sẽ thường xem phim của anh đóng, nhưng mà anh nhớ xin chữ ký của mấy diễn viên nổi tiếng cho em xem như quà nha. – Hạ Đồng lém lĩnh đáp
– Được, đến lúc đó ai anh cũng xin cho em. – Mạch Huân bật cười
– Lăng Hạo, ta giao Hạ Đồng cho cậu, cậu phải chăm sóc thật tốt cho nó.
Mạch Gia Vĩnh nói, xem như vừa nhắc nhở Lăng Hạo, vừa cảnh cáo anh thử làm cô buồn xem ông có trị anh không?
– Bác trai, bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Hạ Đông thật tốt. – Lăng Hạo nở nụ cười sáng lạng, tâm tình rất tốt
– Giao Hạ Đồng cho cậu, tôi cũng rất an tâm, đứa em gái này, cậu phải quản nó cho tốt, không lại ra ngoài gây chuyện.
– Anh… có ai lại nói em gái mình như anh chứ?
Hạ Đồng phồng mang trợn má, trừng Mạch Huân.
Mạch Huân bật cười, hai người kia cũng buồn cười theo.
…
– Cảm ơn tất cả quan khách đã đế lễ kết hôn của thiếu gia tập đoàn Thiên Tử – cậu Dương Tử, và tiểu thư Huỳnh Ân Di.
Người dẫn chương trình đứng ở nơi cao nhất nhìn tất cả quan khách ngồi ở những chiếc bàn tròn phủ tấm vải màu trắng tinh cùng một tấm vải đỏ rực rỡ.
Ở bàn gần khán đài, Thiên, Tuyết Ny, Thi, Khiết Đạt, Bạch Mai, Đình Hiên ngồi cùng một bàn. Nếu không phải Hạ Đồng bảo hôn lễ này còn quan trọng hơn việc tiễn cô đi, thì xem xem Thi cùng Bạch Mai có đi dự không?
– Đúng là nhàm chán chết. – Thi trề môi, gác tay chống đầu mình
– Suỵt, em muốn bị đuổi ra ngoài sao? – Khiết Đạt bịt miệng cô lại
– Em chính là muốn bị đuổi, không hiểu Hạ Đồng bị gì lại ép em và Bạch Mai đi dự lễ kết hôn này.
Thi không che giấu vẻ mặt không vui, cái hôn lễ này, chỉ làm Thi chán ghét thêm mà thôi.
– Thi nói phải, đáng lí bọn em không định sẽ dự, chỉ tại Hạ Đồng bảo phải tôn trọng hai người họ thôi. – Bạch Mai tiếp lời
– Dù sao cũng là hôn lễ của Dương Tử…
Khiết Đạt còn nói chưa hết câu, Thi đã nhảy vào nói trước: “Chính vì đây là hôn lễ của Dương Tử nên em mới không dự. Phải chi cô dâu là Hạ Đồng em giơ hai tay chúc mừng, còn đằng này cô dâu là Ân Di, có đánh chết em cũng không chúc dù một chữ. ”
– Thật ra hôn lễ này mình với Thiên không có ý kiến gì cả, quan trọng nhất là Dương Tử chọn lựa sao thôi. – Tuyết Ny nói
– Em đúng là… dù sao cũng là bạn chúng ta. Dương Tử cưới ai là quyền của cậu ấy, chuyện của bọn họ làm sao chúng ta hiểu hết. – Đình Hiên không tán thành ý kiến của Thi
– Ấy… Đình Hiên, anh rốt cục là bên ai hả? Bây giờ bọn em bên Hạ Đồng hai anh dám không theo!?
Bạch Mai nhìn Đình Hiên, ánh mắt ám chỉ, anh dám nói không xem.
– Đương nhiên là bên em rồi.
Cả Khiết Đạt và Đình Hiên nở nụ cười hòa hoãn nói. Ai bảo bọn họ không muốn làm hai cô giận, hậu quả rất khó lường a.
– Cô dâu chú rể đẹp đôi quá!
– Đúng là trời sinh một cặp!
Từng lời khen ngợi không ngớt từ khách mời dự tiệc, trong phòng lúc này đã tối om, chỉ còn duy nhất vệt sáng màu trắng hình tròn chiếu vào hai người từ cửa đi vào.
Những đứa bé gái mặc bộ váy hồng tay cầm giỏ cánh hoa hồng rãi lên không trung.
Ân Di khoác tay Dương Tử đi qua bao lời trầm trồ khen ngợi, lời chúc phúc của mọi người, trong lòng đột nhiên lại mâu thuẫn phức tạp.
Cha đứng trên khán đài, mỉm cười nhân hậu khi cả hai đã đứng trước mặt ông.
– Cô dâu Huỳnh Ân Di, con có đồng ý lấy chú rể Dương Tử, mãi mãi bên nhau, cho dù là nghèo đói, bệnh tật cũng nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.
– Con đồng ý.
– Chú rể Dương Tử, con có đồng ý lấy cô dâu Huỳnh Ân Di, mãi mãi bên nhau, cho dù nghèo đói, bệnh tật cũng nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.
– Con…
.
Sân bay đã đông người, Mạch Gia Vĩnh cùng Mạch Huân cũng không ở lại lâu được, hai người trở về trước.
Còn ba mươi phút chuyến bay mới khởi hành, Hạ Đồng vẫn ngồi ở ghế chờ, Lăng Hạo đã đi lo thủ tục một lát mới quay lại.
Trong lòng Hạ Đồng bồn chồn, nếu dự đoán của cô không lầm thì bây giờ đã cử hành hôn lễ, có khi đã đeo nhẫn cưới rồi nữa chứ?
Nửa tiếng nữa, giấc mộng này đã kết thúc, vĩnh viễn không còn cái tên Dương Tử trong tim cô nữa!!!
Hạ Đồng cúi thấp đầu, không hiểu vì sao sóng mũi lại cay, mắt đỏ ửng cả lên. Đau lòng làm gì… cứ xem như là hai người vô tình gặp nhau, lại vô tình bước qua nhau không lời từ biệt. Không đáng lưu luyến!
Ngồi được hai mươi phút, Hạ Đồng đứng lên, nhìn ra cánh cửa của sân bay, nhìn bầu trời bên ngoài, nhìn xe cộ con người bên ngoài, lần này đi không biết bao giờ quay lại, cho cô nhìn kĩ quê hương của mình một chút.
– Hạ Đồng, khoang thượng hạng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên máy bay thôi. – Lăng Hạo tay cầm hai tờ vé đi lại phía cô
– Ừ, mình đi.
Hạ Đồng kéo vali đi cùng Lăng Hạo. Vừa quay lưng, một dáng người quen thuộc đã chạy vào, gấp gáp vô cùng khẩn trương.
***
“Con… không đồng ý. ”
“Chú rể không đồng ý? Vậy là sao?”
Phía dưới xôn xao hẳn lên, hàng loạt lời bàn tán vang lên.
Chủ tịch Dương sắc mặt đỏ bừng, tức giận chống gậy muốn đứng lên, thì Dương lão gia cùng Dương phu nhân đã giữ ông ngồi lại.
Giọng Dương lão gia có chút yếu ớt nhưng không đến nổi thều thào nói không ra tiếng: “Ba, Dương Tử đã đủ lớn để quyết định mọi chuyện. Chúng ta hãy tôn trọng quyết định của nó, ba không muốn nhìn thấy nó lại như trước mà phải không?”
Lời nói này chạm đúng niềm lo lắng trong đáy lòng chủ tịch Dương, ông không tức giận nữa, ngồi lại ghế, xem xem anh làm gì tiếp theo.
“Thưa quý vị, cô dâu hôm nay quả thật rất xinh đẹp. Nhưng mà đáng tiếc, tôi lại không cảm thấy được như vậy, tôi cảm thấy rất buồn bã, đau khổ trong lòng. Bởi vì nửa tiếng nữa thôi, người con gái tôi yêu sẽ lên máy bay sang Paris, có lẽ không quay về Việt Nam nữa. ”
Anh đang nói, lại dừng lại cười chua xót.
Cả hội trường im lặng, lắng nghe anh nói tiếp.
“Ba năm trước, tôi yêu một cô gái, cô gái ấy chính là cô dâu hôm nay, khi cô dâu đột ngột xảy ra tai nạn, mọi người ai cũng nói cô ấy đã chết, tôi suốt ba năm trời giam cầm mình trong thế giới của riêng tôi. Ba năm sau, có một cô gái xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cô ấy làm đảo lộn cuộc sống cô độc của tôi. Bản thân cô ấy lại rất ngốc, thà làm bản thân mình bị tổn thương còn hơn là nhìn người khác đau khổ. Cô ấy nói, chỉ cần tôi không buông tay, dù có thế nào cô ấy cũng nắm tay tôi đi đến suốt cuộc đời, cô ấy rất hay làm trò, chỉ vừa đến đây thôi cô ấy đã chọc tôi phải tức giận, làm tôi lại lo lắng vì bản tính trẻ con ngốc nghếch ấy làm tôi sợ cô ấy bị người khác gạt đem đi mất. ”
“Đến cuối, người ngu ngốc nhất là tôi không phải cô ấy… Ân Di, em là cô gái tốt, anh nợ em nhưng mà anh còn nợ Hạ Đồng rất nhiều, đau khổ của cô ấy đều do anh làm ra, vốn dĩ cô ấy phải có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, chỉ đều tại anh. Em có mấy năm hạnh phúc, nhưng Hạ Đồng chỉ có mấy tháng. ”
Dương Tử nhìn Ân Di vẫn im lặng đứng yên tại chỗ, anh cũng không sợ sẽ bị cô tát, bởi vì nói ra hết lời trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Ân Di lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lưu ly trong veo nhìn Dương Tử, giọng nói vô cùng trong trẻo: “Hôm nay, là em bỏ anh, không phải là anh bỏ em. Anh… đi đi. ”
Bình tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy đau lòng, cùng lo lắng.
Dương Tử vẻ mặt kinh ngạc ngay sau đó khóe môi cong lên, vô cùng vui mừng.
“Ân Di, em là cô gái tốt, sẽ có người tốt hơn anh. ”
Bỏ lại câu đó xong, một thân màu trắng liền chạy ra phía cửa, Hạ Đồng, chờ anh, anh đến dẫn em về.
– Nói hay lắm.
Thi kich động nói, vì cảm động cũng đã rơi lệ.
– Đúng là sức mạnh của tình yêu.
Bạch Mai mắt cũng rưng rưng.
– Chúng ta mau đuổi theo đi. Dương Tử đến sân bay để kêu Hạ Đồng về, chúng ta đến giúp.
Nói xong, cả đám người đồng loạt bỏ đi.
– Xin lỗi các vị, có lẽ hôn lễ không tổ chức được, làm phiền các vị, chúng tôi có một số quà tạ lỗi.
Lời người dẫn chương trình dứt thì mọi người cũng đã đứng dậy đi hết. Căn phòng trang trọng rộng lớn chỉ còn có Ân Di cùng bà quản gia.
– Ân Di…
Quản gia đỡ lấy thân thể Ân Di sắp ngã xuống.
– Bà…
Gọi một tiếng, nước mắt đã không kìm được mà chảy ra.
Cô đã nghĩ đến anh sẽ bỏ hôn lễ vậy mà dù làm cách nào, anh cũng bỏ đi.
“Hạ Đồng, chị vẫn thua em rồi, thua tâm phục khẩu phục. ”
Tiếng khóc nức nở đến thương tâm, váy cưới màu trắng lại thêm ảm đạm.
…
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đến chỗ kiểm soát vé, xếp hàng chờ đến lượt mình.
– Hạ Đồng, em nói xem, chúng ta có nên kết hôn rồi sinh con hay sinh con rồi kết hôn?
Lăng Hạo thấy hàng còn dài, không có gì nói lại buồn chán liền kiếm chuyện để nói.
– Anh nói đi đâu đấy? Chúng ta chưa đủ tuổi…
– Em lo gì chứ? Nói như em bọn họ bị bắt lâu rồi, không lẽ ông anh lại tệ hơn chủ tịch Dương.
Lăng Hạo cắt ngang lời cô.
Anh nói, cũng rất có lí. Có quyền lực, tiền tài, cái gì mà không được.
– Anh đừng nằm mơ nữa. – Hạ Đồng đạp lên chân anh một cái
– Ui… em có cần đạp mạnh vậy không? – Lăng Hạo không đề phòng liền nhận trọn một cú đạp của cô
– Cho anh tỉnh mộng.
Hạ Đồng không thèm đếm xỉa tới anh nữa.
“Lâm Hạ Đồng… em có nghe anh nói không? Anh biết là em nghe nhưng em sẽ không quan tâm đến. Xin em, nghe ann nói một lời thôi. ”
Đột nhiên loa trong sân bay lại phát ra giọng nói của người con trai, làm Hạ Đồng sửng sốt cả người tê cứng.
Lăng Hạo sắc mặt kém đi, là trắng bệch, điều anh lo lắng, rốt cục cũng tới. Chỉ còn năm phút nữa thôi, năm phút…
“Em còn nhớ chậu hoa oải hương anh tận em không? Anh từng nói với em, anh đã làm nó sống lại, bây giờ nó còn ra hoa rất đẹp, tươi tốt hơn trước rất nhiều. Hôm nay anh kết hôn, nhưng cô dâu không phải em, anh làm sao hạnh phúc được!? Không phải nói sẽ mãi bên nhau sao? Không phải biết là sai lầm vẫn muốn yêu sao? Bây giờ anh nói em biết, em yêu anh và ann cũng thế, không có anh, có lẽ em sẽ đau lòng một thời gian thôi, còn anh là mãi mãi. Muốn dứt cũng không được. ”
Hạ Đồng buông vali xuống, dùng tay che miệng mình lại, nước mắt đã đầy hốc mắt, không kìm được mà chảy ra.
Em không phải như anh nói, em không mạnh mẽ để quên anh, anh là mãi mãi, còn em là suốt kiếp này, nếu có kiếp sau vẫn khắc sâu anh vào trong tim em.
“Anh biết em đang khóc, em đừng khóc, em thích hợp với nụ cười hơn. Anh đang ở chỗ mua vé, anh đợi em, nếu em vẫn quyết định đi, anh sẽ không giữ em lại. ”
Hạ Đồng càng lúc càng rơi nhiều nước mắt, là nước mắt của hạnh phúc.
Nhưng mà lúc này cô đi, vậy còn…
Hạ Đồng mắt đã nhòe lệ nhìn Lăng Hạo.
– Em đi đi. Cậu ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho em.
Lăng Hạo hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì. Đôi khi, yêu một người phải học cách buông tay để người đó được hạnh phúc, thì mình cũng rất hạnh phúc.
– Cảm ơn anh, Lăng Hạo.
Hạ Đồng cười đến mắt cũng không thấy, cô nhón chân lên hôn lên môi anh một cái rồi quay đầu chạy đi, nụ cười hạnh phúc, dường như đang chạy đến nắm lấy hạnh phúc.
– Thưa anh, anh đi nữa không? Máy bay sắp cất cánh rồi. – nhân viên ở cửa kiểm soát hỏi Lăng Hạo
Lăng Hạo nhìn bóng lưng tràn đầy hạnh phúc của cô mất dần trong đám đông, rũ mi mắt, đến cuối, anh vẫn mất cô.
– Đổi khoang thượng hạng thành khoang phổ thông cho tôi. Tiền tôi vẫn trả.
Nói xong đưa vé cho nhân viên kiểm soát rồi đi vào trong lên máy bay.
Anh chọn khoang thượng hạng là muốn cùng cô có không gian riêng, cho cô bất ngờ, bây giờ đã không cần nữa rồi.
– A, anh ta là người bao hết khoang thượng hạng, còn kêu chúng ta mua hoa cùng nhẫn, sao bây giờ lại…
Nhân viên kiểm soát thấy tên anh liền thất kinh la lên.
– Chắc bạn gái anh ta bỏ anh ta chứ gì. Hết người rồi, lên máy bay thôi.
– – –
Tình yêu giống như một trò chơi, trò chơi phải có thắng và thua, dù thế nào, vẫn không thể quên đi trò chơi ấy… là ghi lòng tạc dạ… là khắc cốt ghi tâm…
Hôm nay chia xa, không biết bao giờ gặp lại.
Một năm sau
– Hôn đi, hôn đi…
Tiếng phấn khích của những người xem phía dưới nồng nhiệt vỗ tay la.
Trên đây, bốn cặp đôi sau khi trao nhẫn nhìn nhau chăm chú, bốn người con trai trong chờ nhất chính là khoảnh khắc này.
Cả bốn cúi đầu xuống hôn lên môi cô dâu của mình, nụ hôn cuồng nhiệt của Dương Tử, dịu dàng của Thiên, nóng bỏng của Khiết Đạt, day dứt say mê của Đình Hiên.
Cả khán đài rộ cả lên, tiếng vỗ tay không ngớt.
Hôn xong, màn tiếp theo chính là tung hoa cô dâu. Hạ Đồng là người chờ đợi không được, vừa được tự do liền chạy ra, nói to: “Mọi người, chuẩn bị chụp hoa nè. ”
Cả ba người kia cũng rất nhanh đứng gần cô, sau đó cả bốn quay lưng lại.
– 1… 2… 3
Vừa dứt cả bốn bó hoa tung lên về sau, cả bốn quay lại nhìn xem xem là ai may mắn đến thế.
Người đầu tiên nhặt được hoa của Tuyết Ny là Mạch Huân. Người nhặt hoa của Bạch Mai là Từ Vy.
Khỏi nói Từ Vy vui sướng muốn nhảy cẳng lên, ôm bó hoa la hét um sùm. Thật là mất mặt, Hạ Đồng còn định làm mai Từ Vy cho anh mình, hết rồi.
Mạch Huân nhìn Từ Vy, giống như đang nhìn… sinh vật bị tuyệt chủng chỉ còn mình Từ Vy, nhưng mà, lại cảm thấy cô bé này rất thú vị.
Người nhặt được hoa của Thi là Ân Di, cô ấy cả quà trỉnh chỉ đứng ở một chỗ xa vậy mà vẫn may mắn nhận được.
Hạ Đồng thật lòng chúc Ân Di sớm tìm được một người thích hợp.
Bó hoa của Hạ Đồng rơi xa nhất, bởi vì cô ném hơi mạnh tay, cách xa một khoảng, tưởng chừng không ai nhận được thì tiếng bước chân đã vang lên.
Một cô gái tầm bằng tuổi cô mái tóc nâu dài, da vẻ trắng nõn cúi xuống nhặt. Sau đó cô gái đứng thẳng người, trên tay cầm bó hoa.
Cô gái này thoạt nhìn là con lai như Bạch Mai, đoán không nhầm là lai Việt – Pháp.
Chỉ là nét mặt của cô gái này, có gì đó từa tựa… Hạ Đồng.
– Anh xem, là hoa oải hương và hướng dương. – Cô gái chìa bó hoa đến trước mặt chàng trai đang đi tới
– Min, là hoa cưới, em nhặt được rất may mắn.
Chàng trai nở nụ cười hiền hòa, yêu chiều nhìn cô gái.
Hạ Đồng khuôn mặt mừng rỡ khi nhận ra chàng trai ấy là Lăng Hạo.
Một năm trôi qua, anh vẫn không thay đổi gì cả.
– Lăng Hạo, anh về nước rồi. – Hạ Đồng vui mừng nâng váy lên chạy đến Lăng Hạo
– Để anh xem nào, lớn hơn rồi nhỉ? Em mặc váy cưới vào rất đẹp. – Lăng Hạo nở nụ cười sáng lạng
– Anh muốn em nhỏ hoài sao? Mà anh đó, một năm qua cũng không điện thoại cho em lấy một cuộc. – Hạ Đồng trách anh
Từ lúc cô bỏ anh ở sân bay, anh một mình đi sang Paris cũng không điện thoại cho cô một tiếng. Làm cô lo lắng cho anh chết được.
– Vì anh bận quá thôi. Làm em lo lắng rồi.
– Được rồi, mà… ai đây? Bạn gái hả? – Hạ Đồng quay sang cô gái
– Xin chào, tôi là Min. – Min vui vẻ chìa tay ra
– Chào Min, tôi là Hạ Đồng. – Hạ Đồng lịch sự bắt tay Min
( Ngoại truyện sẽ có đoạn về tình yêu giữa Lăng Hạo và Min nhé ^^ )
Min quả thật có vài nét rất giống với Hạ Đồng, chẳng hạn là tính cách giống nhau vài điểm, khuôn mặt cũng có điểm từa tựa nhau. Cứ như hai chị em song sinh, tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng dễ hiểu lầm.
Lăng Hạo nói, hai tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn ở Việt Nam, đến lúc đó mọi người phải đến dự. Đương nhiên Hạ Đồng đi đầu, đồng ý cả hai tay.
Dương Tử và Lăng Hạo cũng không bất đồng như trước, lại là bạn của nhau.
Mọi thứ đều đã vào quỹ đạo, hạnh phúc tràn ngập cả không gian, phía chân trời, cầu vòng bấc ngang, đẹp không gì tả siết.
Hạnh phúc sẽ đến vời bạn, nếu bạn biết trân trọng, vị tha và tin tưởng lẫn nhau.
Paris, Pháp.
Đến Paris đã là bốn tháng, Lăng Hạo mặc chiếc áo khoác nâu, hai tay bỏ vào túi áo đi dọc trên vỉa hè được lát gạch chống trơn. Ngày đó muốn cùng Hạ Đồng sang Pháp là đến ngôi làng Gordes ở Pháp, bình yên sống bên nhau, còn mong ước đợi cô mau chóng quên Dương Tử, thì mình với cô sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Hóa ra, những thứ anh mong ước, ngay cả một giây cũng chưa từng xảy ra.
Không có cô, anh đến Gordes làm gì nữa, nên ở thủ đô Paris, dự định vài tháng nữa sẽ về nước.
– Anh…
Đang bước đi, một cô gái kéo tay áo Lăng Hạo lại, nói tiếng Việt khá chuẩn.
Lăng Hạo nhíu mày quay người lại nhìn, cô gái ấy có mái tóc nâu thẳng dài, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, nét mặt vô cùng đáng yêu, lại có chút nghịch ngợm của trẻ con. Không hiểu sao, Lăng Hạo cảm thấy, cô gái này, có điểm tương đồng với Hạ Đồng.
Cô mặc chiếc áo khoác trắng cổ áo làm bằng lông mềm, trên đầu đội chiếc nón bằng len màu đỏ, bên trong chiếc áo khoác là một chiếc áo sơmi dài tay cùng chiếc quần jeans đen dài, chân mang đôi giày pa – ta. Phong cách, quả thật cũng rất giống nhau.
Cô gái quải chiếc cặp đen to một bên hông, trong túi hình như đựng gì đó rất to.
– Có thể cho tôi mượn vài đồng không?
Lăng Hạo không nghĩ tới, cô gái này lại cư nhiên mở miệng xin anh tiền, trường hợp này quả thật chưa từng xảy ra.
Tiền anh không phải thiếu, chỉ là không biết, cô gái này nhìn sao cũng không đến nỗi nghèo khổ sao lại phải chìa tay xin tiền anh.
– Chỉ hai mươi nghìn tiền Việt Nam thôi. – cô gái vẫn duy trì nụ cười trên môi
Lăng Hạo thật muốn biết cô gái này muốn làm gì, lấy bóp trong túi quần ra, rút một tờ tiền, đưa cho cô gái.
– Cái này tới một trăm nghìn!? – cô gái sửng sốt
– Cô cứ lấy, hiện tại tôi không có tiền lẻ.
Qủa thật, trên người anh, không có tờ hai mươi nghìn.
– Vậy anh đợi tôi một lát, tôi sẽ nhanh chóng đem tiền thừa lại trả anh.
Nói xong, cô gái liền nhanh thoăn thoắt chạy đi, chiếc áo khoác trắng bay trong làn gió, dáng người nhỏ nhắn che qua những người đi qua lại.
Lăng Hạo nhìn chằm chằm dáng cô gái bỏ chạy, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cô gái này, thật sự là người tốt thật hay là cố ý đây? Ai đời lại xin tiền rồi bảo trả lại tiền dư chứ?
Chắc chắn là kẻ lừa gạt, nói thế để đem tờ một trăm đi luôn chứ gì.
Lăng Hạo không chú ý tới nữa, sải bước đi tiếp.
Mười lăm phút sau, cô gái nhỏ lúc nãy quay lại chỗ gặp Lăng Hạo, cô gái nhìn xung quanh lại không tìm thấy anh, trên tay cầm vài tờ tiền Pháp, đúng với con số tám mười nghìn tiền Việt Nam.
– Anh ta đâu rồi? Đã bảo đợi mình cơ mà. – Min mặt xụ xuống, khẽ dẫm chân lên đất một cái
Min là một con lai Việt – Pháp, từ bé đã sống ở Việt Nam, đến năm mười lăm tuổi đã sang Pháp định cư cùng ba và mẹ mình, gia đình Min không gọi là khó khăn, có thể nói đủ sống qua ngày, hôm nay lại chìa tay xin tiền anh, lí do chỉ có một.
Min đang là một nhiếρ ảnh gia thực tập, hôm nay đúng lúc cần phải nộp ảnh cho tòa soạn, nhưng biên tập ép Min phải chụp được người mẫu có một khuôn mặt ưu sầu để làm nổi bật chủ đề lần này của tòa soạn.
Lúc đang đau đầu vì vẫn không tìm được ai có đủ yêu cầu đưa ra, Min bâng quơ đi dạo xung quanh, vô tình gặp người con trai. Khuôn mặt anh, đẹp đến không có ngôn từ gì diễn đạt, mái tóc bay lòa xòa trong gió làm nét mặt lãng tử hòa cùng vẻ ưu thương bi ai càng thêm nổi bật giữa chốn đồng người.
Min liền lấy máy ảnh lên chụp vài tấm, quả thật lần đầu tiên, Min chưa ưng ý với một người mẫu nào như người con trai này cả. Liền mặt dày đi đến chìa tay xin tiền anh, để có thể bắt chuyện rồi còn cách kéo anh ta làm người mẫu ình.
Anh ta đưa một trăm nghìn, Min thực sự vui, liền lật đật đi đến một tiệm bánh mì mua bánh mì vừa đúng hai mươi nghìn ngồi ăn ngấu nghiến suốt mười lăm phút, để đem tiền thừa cho anh ta.
Kết quả… anh ta lại đi mất.
– Mình vẫn chưa biết tên anh ta mà?
Min chu mỏ xụ mặt, sau đó cầm máy ảnh lên xem vài tấm hình mình vừa chụp được lúc nãy.
– Thôi rồi, không hỏi ý kiến anh ta làm sao nộp cho chủ biên đây? Nếu mình nộp mà không có sự đồng ý của anh, thì chẳng phải rất mất tính nghề nghiệp sao?
Min tự lẩm bẩm, đúng lúc điện thoại vang lên một hồi chuông dài. Min lấy ra, là chủ biên.
– Alo…
[… Min, đã chín giờ sáng rồi, còn không nộp hình?… ]
Min cố ý đưa điện thoại ra xa, vậy mà giọng chủ biên vẫn ầm ĩ làm tai cô lùng bùng.
– Chủ biên, tôi…
[… Đừng nói là chưa có người mẫu, trong vòng năm phút mà không có hình thì chờ đơn thôi việc đi… ]
– Chủ biên… ý tôi là… đã, đã có người mẫu, cũng đã, chụp hình rồi.
Coi như Min mất lương tâm nghề nghiệp đi, trong lòng không ngừng xin lỗi người con trai kia.
[… Vậy thì tốt, mau đem ảnh đến đây… ]
Chủ biên cúp máy, Min cất điện thoại vào, tay cầm máy ảnh một lát rồi nhét vào cặp, chỉ mong người con trai ấy không chấp nhất với cô.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc