Hạ Đồng đầu như bị đánh mạnh, cơ thể gần như không chống đỡ được giống như cô đang từ từ sụp đổ, hai bờ vai đã lan tràn băng lạnh.
Đưa cô lên thiên đường hạnh phúc rồi lại đẩy cô xuống địa ngục không chút do dự!!!
Bầu trời xanh tươi của cô, đã sụp đổ tan tành.
– Hạ Đồng, cậu, cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu rất kém. – Thi hốt hoảng khi thấy sắc mặt trắng bệch của cô
– Không sao… tớ… tớ chỉ thấy hơi choáng… tớ lên phòng y tế một lát.
Hạ Đồng thở rất nặng nề, tim cô gần như đã vỡ vụn.
– Hạ…
Thi còn định gọi cô lại thì Hạ Đồng đã bỏ đi, nhìn bóng lưng đang run rẩy từng hồi của Hạ Đồng, trong lòng cả hai không khỏi lo lắng.
Hạ Đồng ra khỏi lớp vịn tay lên tường, thân thể run rẩy kịch liệt, sức lực như bị rút cạn, cô như một quả bóng bay bị rút hết hơi, xẹp lép. Dương Tử sẽ đính hôn với Ân Di??? Vì sao lại như thế?
Sao anh lại gạt cô? Gạt cô hết lần này đến lần khác. Sao anh luôn là người làm cô muốn sống không được chết cũng không xong? Lần này rồi lại lần khác.
Hạ Đồng vô lực tựa người vào tường, hai chân cô mềm nhũng gần như không đứng vững có thể té xuống bất cứ lúc nào.
Bây giờ cô không ổn chút nào, một chút cũng không!!!
Hạ Đồng mò mẫm trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại mà Dương Tử tặng mình, bấm số một gọi đi, nhanh chóng màn hình là dãy số điện thoại của anh. Anh đặt trong danh bạ cô là số một, vì anh nói trong lòng cô anh phải là số một, là duy nhất.
Nhưng mà đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của người nữ lạnh băng: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau. ”
Hạ Đồng tuyệt vọng cất điện thoại trở lại túi áo mình, hết rồi, hết thật rồi.
Bây giờ anh đang cùng người con gái khác sẽ đính hôn, Lâm Hạ Đồng cô còn nghĩ ngợi gì nữa mà không buông tay? Ân Di đã thắng, trong cuộc chiến này, Ân Di vẫn là người thắng.
– Dương Tử… Dương Tử… – Hạ Đồng liên tục gọi tên Dương Tử, nước mắt cũng như nước vỡ đê mà trào ra
Tim cô, thật sự rất đau!!!
Lăng Hạo đứng cúi dãy hành lang nhìn Hạ Đồng đau lòng rơi nước mắt, tim anh co thắt chỉ muốn đi đến ôm lấy cô vào lòng để cô biết dù thế nào cô cũng còn có anh. Lúc sáng khi nghe Khiết Đạt nói chuyện của Dương Tử và Ân Di, anh lặp tức đi tìm Hạ Đồng, kết quả nhìn thấy cảnh này.
Nhìn cô dựa vào tường khóc đến thê lương, lòng anh càng thêm đau đớn, đau đến tận tâm can.
Cô yêu Dương Tử đến thế sao?
Lăng Hạo không thể nhìn cô như vậy được nữa, lặp tức tiến lên sau đó vươn tay ra ôm trọn cô vào lòng, sau đó Lăng Hạo trực tiếp bế cô lên.
Hạ Đồng mắt nhòe lệ ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, môi anh mím chặt, ánh mắt sâu thẳm.
Vì sao lúc nào cô không vui, cô đau lòng nhất đều là Lăng Hạo xuất hiện, người cô khóc trước mặt nhiều nhất cũng là anh.
Vì sao lại là Lăng Hạo mà không phải Dương Tử?
Hơi thở ấm áp của Lăng Hạo bao quanh Hạ Đồng, Hạ Đồng càng vùi đầu vào lòng ngực vững vàng của anh, nước mắt thi nhau chảy.
– Ngoan, đừng khóc…
Lời nói của Lăng Hạo nhỏ nhẹ, như đang cưng chiều vỗ về Hạ Đồng.
Đời người khóc bao nhiêu lần thì mới thôi khóc? Đời người rơi bao nhiêu giọt lệ mới tim thôi tan nát? (lời bài hát Hoa Rơi – Lâm Tâm Như)
…
Từ khi chị ấy xuất hiện, bản thân em nhận ra, mình chỉ đang ngộ nhận, bản thân em không phải dành cho anh, mà là chị ấy.
Có đôi lúc, người ta phải đi đến một quyết định không dễ dàng, sẽ biết là rất đau, đau đến tận tâm can, trái tim gần như vỡ nát nhưng mà bắt buộc phải chọn quyết định ấy.
Em đã từng nói chỉ cần anh không rời xa nắm chặt tay em đi đến cuối con đường thì em cả đời này sẽ nguyện theo có thế nào cũng chẳng buông. Anh cũng nói, cho dù tình yêu của chúng ta là sai lầm vẫn tiếp tục sai lầm chỉ cần không mất nhau.
Nhưng mà đến cuối, cô mới nhận ra vốn cô và anh là hai thế giới, thế giới của anh quá xa hoa, quá hào nhoáng, thế giới của cô lại u ám, lại đen tối. Nhưng cô lại cố vượt qua ranh giới đó, kết quả chỉ có cô đau khổ.
Em, không đủ sức để nắm tay anh nữa… anh, hạnh phúc nhé!!!
…
Trời về đêm, từng cơn gió lạnh thổi bên ngoài làm từng lá cây dao động chạm vào nhau, Hạ Đồng co ro ngồi bên trên chiếc giường êm ái, hai tay ôm chân mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Về đêm, con người ta thật cô đơn!!!
Việc đính hôn, mặc dù Dương Tử chưa chính miệng nói với cô, nhưng mà cô sẽ đợi khi anh nói ra, bản thân cũng sẽ đưa ra một quyết định khó khăn. Cô đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, cho dù tiếp tục yêu, bản thân cô vẫn chỉ là người đau khổ. Tất cả mọi người đều cười, chỉ có duy nhất cô khóc.
Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Hạ Đồng liếc nhìn chiếc điện thoại của mình nằm trên chiếc giường, màn hình nhấp nháy dãy số điện thoại của Dương Tử.
Do dự một lát, Hạ Đồng cầm lên nghe, xem như không có gì, lẳng lặng nhìn màn hình nhấp nháy ánh đèn.
Người bên kia cũng rất kiên nhẫn, và hình như không có ý sẽ thôi gọi, dừng rồi lại gọi, gọi rồi dừng cứ thế đến mười mấy cuộc gọi bị nhỡ.
Tim cô từ khi nghe cái tin ấy thì đã nguội lạnh, ngay cả cảm giác cũng chẳng còn nữa, bây giờ kêu cô đối diện với sự thật, thì hãy cho cô thời gian tiếp nhận.
– Tâm đã muốn nghe, vì sao lại còn ngoan cố? – phía cửa truyền đến giọng nói, có chút khó chịu, lại có chút chua xót
Anh khó chịu là vì cô cố chấp để một mình cô là người đau khổ, còn chua xót là vì nhìn thấy cô bây giờ, ngay cả ý cười trong ánh mắt cũng đã chẳng còn.
– Ngay lúc đầu… em biết mình không được phép yêu Dương Tử, em nói với mình chỉ có hợp đồng, không có tình cảm… em biết em không nên mơ tưởng đến anh ấy nhưng em không thể ngăn được bản thân mình.
Hạ Đồng lại nói sang chuyện khác, giọng nói ngoài ưu thương làm chua xót lòng người ra thì chẳng còn gì.
Đáng lẽ cô nên ngăn cản bản thân mình khi bắt đầu chìm vào cuộc yêu không có kết quả đó, thì giờ đây, cô đã không đau như thế này.
Phải chi có thể quay ngược thời gian, thì tốt biết bao!!!
– Anh kể em nghe cái này.
Lăng Hạo ngồi xuống giường, thanh âm trầm ổn.
– Có một chàng trai rất yêu cô gái kia, người con gái lại yêu chàng trai khác và chàng trai ấy cũng yêu cô gái. Chàng trai thứ nhất không muốn nhìn cô gái bên chàng trai thứ hai liền cùng một cô gái khác hợp tác tách hai người ra. Đến cuối cùng, cô gái đó biết là chàng trai thứ nhất làm cô cùng người kia hiểu lầm, nhưng mà không nói ra, chỉ nói với chàng trai đừng phí tâm vào cô nữa, cô hoàn toàn không xứng.
– …
– Khó mà có người có lòng bao dung như cô gái ấy, biết rõ chàng trai thứ nhất làm cô cùng người mình yêu hiểu lầm, làm cô đau lòng khôn nguôi nhưng vẫn không vạch trần, còn chấp nhận làm bạn với chàng trai thứ nhất. Em nói xem, cô gái ấy vì sao lại phải làm thế?
Hạ Đồng thoáng động, câu chuyện này… không phải đang ám chỉ…
– Con người ta rất nực cười, em có biết, người ta sẵn sàng đợi chờ nắm một bàn tay mà cả đời muốn nắm nhưng mà lại từ chối những bàn tay sẵn sàng đưa ra. – Hạ Đồng không rả lời câu hỏi của Lăng Hạo, cười khổ nói
– Có lẽ là ngốc mà có lẽ là do con người ta sợ. Sợ cảm xa ai đó, sợ cảm giác đau đến không thể khóc chỉ một mình nhẫn nhịn, lẳng lặng khóc. Dù ra sao, trong đời người vẫn phải có một quyết định làm ta đau đớn nhưng sẽ giúp ta trưởng thành, mạnh mẽ hơn.
Lăng Hạo vỗ vỗ bờ vai gầy run rẩy của cô.
– Lăng Hạo… em, không đủ can đảm, khi đứng trước mặt anh ấy, mọi ý nghĩ của em đều biến mất, bản thân cũng không thể nói những lời đó ra.
Hạ Đồng đau lòng dựa vào lòng ngực Lăng Hạo, cô biết phải làm sao chứ? Chẳng qua cô chỉ là một cô gái, một cô gái hết sức bình thường, cũng muốn có một mối tình lãng mạn đẹp đẽ như bao cô gái mơ ước, cũng cần có người che chở, có người nuông chiều, có người làm điểm tựa cho mình khi yếu đuối. Cô chẳng qua là một cô gái, không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, mà là rất yếu đuối, nhưng mà lại che giấu.
– Nước mắt của em, đã rơi vì cậu ta rất nhiều. Cậu ta không xứng, hoàn toàn không…
Lăng Hạo ôm chặt cô trong lòng, bàn tay to nắm phía sau lưng vỗ về cô.
Một hồi chuông điện thoại lại reo sau một lúc nghỉ ngơi, có lẽ người bên kia vẫn không bỏ cuộc.
Hạ Đồng hơi ngồi thẳng người trở lại, vớ tay cầm chiếc điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe máy.
[… Alo, Hạ Đồng, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về? Anh điện theo rất nhiều cuộc rồi sao em không nghe máy?… ] – Dương Tử đầu dây bên kia liên tục hỏi cô, lời nói vô cùng khẩn trương lo lắng
– Em… – Hạ Đồng cắn môi, vẫn không nói được gì
[… Em nghe máy là được rồi, bây giờ em ở đâu, anh đi đón em… ]
– Em… không sao, quả thật không sao.
Hai từ không sao phát ra, cổ họng cô nghẹn ắng, cứ như ăn trúng quả chát, rất chát rất đắng.
“Em không phải không sao. ” đó là câu mà cô muốn nói tiếp nhưng mà lại không thốt ra được khỏi miệng.
Hạ Đồng đưa tay lên, cắn cắn vào mu bàn tay, kìm nén không cho anh biết bên này cô đang khóc, khóc rất nhiều, khóc rất đau lòng.
Lăng Hạo mặt cũng đã nhăn lại, mày rậm nhíu chặt sát vào nhau, cô lại thà mình đau lòng, một mình khóc còn hơn cho Dương Tử biết?
[… Không sao là tốt, em đang ở đâu, anh đón em… ]
– Em… đang ở…
Lời chưa kịp nói ra hết thì điện thoại đã bị Lăng Hạo giựt lấy, anh đưa lên tai nghe, thanh âm lạnh lẽo: “Đến container ngoại ô. ”
Nói xong liền cúp máy cái cụp, không đợi đối phương bên kia muốn nói gì.
– Anh… đến container làm gì? – Hạ Đồng giật mình khi nghe anh bảo Dương Tử đến container
– Không phải em không nỡ sao? Anh nói giùm em.
Lăng Hạo thật sự sắp phát điên khi thấy cô lại yếu mềm như thế, thà mình đau khổ chứ không cho ai biết, anh không thể tiếp tục nhìn cô như vậy nữa.
– Em… sao anh không hiểu em? Em không…
– Em không muốn?
Hạ Đồng cắn môi, gần như môi dưới đã bị cô cắn gần chảy máu, nhưng mà vẫn không thôi.
– Hạ Đồng, đau một lần còn hơn là đau dài dài. Anh và Dương Tử ba năm trải qua đau đớn, thực sự không dễ chịu như em nghĩ, anh thà ba năm trước dứt khoác đau một lần còn hơn. Cho nên, nghe anh, đừng làm bản thân tổn thương nữa.
Lời nói của Lăng Hạo, vừa như thức tỉnh kẻ mù quáng như cô, vừa như một dao nhọn đâm vào tim cô.
Hai tay Hạ Đồng siết chặt grap giường, gần như vò nát, Lăng Hạo nói phải, nếu lúc cô đau lòng nhất mà không có Lăng Hạo, cô không biết bản thân mình sẽ như thế nào?
Hạ Đồng nhắm hai mắt, mi mắt dính vài giọt lệ đọng đậy, miễn cưỡng gật đầu.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc