***
– Lâm Hạ Đồng tôi cái gì cũng không hơn Huỳnh Ân Di nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
Hạ Đồng không do dự nói ra câu này, lời nói là thật tâm, còn là câu trả lời cho lời tuyên chiến của Ân Di. Ân Di nói sẽ giành Dương Tử vì Ân Di tình yêu của Ân Di giành cho Dương Tử còn hơn cả cô, vậy thì cô nói cô yêu anh không thua kém Ân Di, nếu Ân Di muốn giành lại Dương Tử cô cũng không buồn gì, quyết định yêu ai đều do Dương Tử chọn cả.
– Mày nói vậy tưởng sẽ có người tin sao? Dù mày cố gắng cũng không có được tình yêu của Dương Tử, mày chỉ là kẻ thay thế thôi.
_Bốp
Nguyên Nhã vừa dứt câu thì liền ôm trọn cái tát của Hạ Đồng. Nguyên Nhã trợn mắt nhìn Hạ Đồng, không nói được gì.
Nói cô thế nào cũng được, nhưng đừng nói cô là kẻ thế thân, kẻ giúp Dương Tử mua vui trong những ngày thiếu vắng Ân Di, vì như thế cô rất sợ, sợ Dương Tử chỉ xem mình là kẻ thay thế, anh không yêu cô.
– Sao? Bị tao nói trúng rồi hả? Mày chỉ là kẻ thay thế vị trí Ân Di mà thôi, bây giờ Ân Di quay về rồi mày còn không tự động biến mất. – Nguyên Nhã cười một tràng hả hê tiếp tục công kich
Hạ Đồng giơ cao tay định tiếp tục tát Nguyên Nhã thì từ xa đã có giọng nói ngăn cô lại: “Dừng tay. ”
Mọi thứ như ngưng đọng, Hạ Đồng nhìn Ân Di khoác tay Dương Tử đi vào, rồi Ân Di bỏ tay ra chạy tới chỗ cô, Dương Tử cũng đi lại.
Nhìn vào, chẳng ai nói là Lâm Hạ Đồng cô bị ăn hiếρ cả, mà Nguyên Nhã mới là người bị ăn hiếρ.
– Em không sao chứ?
Cô cứ tưởng Ân Di sẽ hỏi mình nào ngờ câu hỏi ấy lại dành cho Nguyên Nhã. Trong mắt Ân Di, không thể xem cô là kẻ tốt sao? Hay là chị ấy chỉ tin vào bằng chứng trước mặt?
– Hạ Đồng cô ta rất quá quắc, em thấy chị trở về sợ cô ta sẽ buồn chuyện Dương Tử một ngày nào đỏ bỏ rơi cô ta, nên em lại hỏi han. Nào ngờ cô ta lại hất cả phần cơm vào người em, còn nói chị trong mắt cô ta chẳng là gì cả, Dương Tử chỉ yêu một mình cô ta.
Đúng là trắng trợn!!! Chuyện đen cũng bị Nguyên Nhã nói lại thành trắng. Cô từ người tốt cũng bị cô ta nói thành kẻ có lòng dạ hẹp hòi…
– Không đúng, không đúng… cô ta rõ ràng nói sai sự thật…
– Đúng vậy, Nguyên Nhã là kẻ gây sự trước… chúng tôi có thể làm chứng.
Thi cùng Bạch Mai bất bình phản ánh, lại tức thay cho Hạ Đồng.
– Hai cô là bạn Hạ Đồng, đương nhiên là bênh cô ta. – Nguyên Nhã vẻ mặt uất ức
– Cô…
Đúng là có lí cũng nói không lại!!!
– Anh xem, đây là hậu quả khi anh nuông chiều Hạ Đồng đó. – Ân Di quay sang trách Dương Tử
Dương Tử vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt dán chặt vào người Hạ Đồng. Khó biết anh đang suy nghĩ gì.
Hậu quả? Nuông chiều? Đúng là nực cười. Cô mới là kẻ bị hại, lại trước mặt mọi người trở thành kẻ gây sự, nhỏ nhen. Đúng là rất buồn cười.
– Hạ Đồng… em, có làm không? – Dương Tử cuối cùng cũng lên tiếng
Hạ Đồng nãy giờ vẫn chờ anh mở miệng nói một câu tin cô không làm, nào ngờ câu đầu tiên lại là câu này. Nói trắng ra anh cũng không tin cô.
Hạ Đồng cười chát đắng, đứng trước mặt Dương Tử, không kiêng dè nhìn vào mắt anh.
– Anh có tin em không?
– Anh tin em, nhưng…
Vì sao lại có từ nhưng?
– Có cần xem camera không? Ở căn tin có camera mà? À mà thôi, dù sao anh cũng không thể tin tưởng em hoàn toàn thì xem làm gì.
Hạ Đồng nói ra câu đó, không có gì gọi là buồn bã thất vọng, ngược lại rất bình thản, xem như không có gì to tát.
– Hạ…
– Hội trưởng, tôi về lớp đây, nếu muốn trừng phạt tôi thì cứ nói hình phạt với cô giáo, tôi sẽ chấp nhận hết.
Nói xong, Hạ Đồng bước qua người anh, không quay đầu, không dừng lại, nhưng mỗi bước đi đều là những bước giẫm lên tim cô, giẫm đến đầy thương tích.
Lần thứ hai trong ngày, tim cô, đau đớn tưởng như không thể đập nổi.
– Hạ Đồng…
Dương Tử quay người đuổi theo cô nhưng chỉ vừa cất bước bàn tay đã bị níu lại. Hai từ “hội trưởng” xa lạ biết nhường nào!??
– Cứ như là em sai chẳng bằng? – Ân Di nhìn anh, ánh mắt trong veo như mặt nước biển
– Đồ tồi.
– Đồ phụ bạc.
Ném xong hai câu đó, cả Thi cùng Bạch Mai bước ngang qua Dương Tử, lại cố tình đụng người Ân Di. Bọn họ đúng là tức chết mà.
Dương Tử lấy tay mình ra khỏi tay Ân Di, tim rất đau, từng hồi từng hồi một, có phải đây là cảm giác của cô lúc này? À không phải là hơn ấy chứ, cô chỉ mong anh tin tưởng cô, nào ngờ chính anh lại đạp đỗ. Nhưng mà không có lựa chọn khác, Ân Di đã muốn anh ra mặt cho Nguyên Nhã.
– Em không hiểu Hạ Đồng đâu. Anh chưa từng nuông chiều cô ấy, cô ấy cũng không muốn anh làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy yếu đuối nhất, cũng tin tưởng cô ấy. Từ trước đến giờ anh vẫn chưa làm gì được cho cô ấy cảm thấy thực sự hạnh phúc. – Dương Tử nói xong câu đó cũng quay người sảy bước đi
Tấm lưng rộng lớn của anh lại cô đơn, ưu thương đến nhường nào!!!
– Thật sự không còn yêu em nữa sao? Dương Tử… anh yêu em mà…
…
Lăng Hạo đứng dựa người vào thành lan can trên sân thượng, ánh mắt sắc bén nhìn người con gái đang quỳ trên nền đất. Không lưu tình cúi người vươn tay ra siết chặt cằm Nguyên Nhã.
– Có nói sự thật không?
– Anh Lăng Hạo… em… em đã nói sự thật rồi… không tin, anh hỏi mọi người đi. – Nguyên Nhã sợ hãi, sắc mặt tái mét
– Lại ngoan cố?
Lăng Hạo nhếch môi, sau đó nhanh thoăn thoắt kéo Nguyên Nhã ngồi dậy, ép cô ta ra lan can, sau đó đẩy người cô ta ra ngoài.
– Aaa… cho em vào đi… anh Lăng Hạo, sẽ chết người đó…
Nguyên Nhã vốn sợ độ cao bị Lăng Hạo đẩy ra ngoài lan can, nửa người ở ngoài nửa người bên trong sân thượng, không sợ mới là lạ.
– Có nói không?
Lúc Lăng Hạo nghe chuyện “náo nhiệt” Nguyên Nhã làm ra cho Hạ Đồng đã rất tức giận, liền đi tìm cô ta lôi lên đầy. Có chết anh cũng không tin Hạ Đồng lại là kẻ như lời Nguyên Nhã nói.
– Em, em nói… anh cho em vào đi… em nói mà… – Nguyên Nhã gật đầu lia lịa, tay nắm chặt tay áo Lăng Hạo sợ anh bỏ tay ra
Lăng Hạo không nương tình lôi cô ta vào quẳng vào trong.
Nguyên Nhã chưa lấy lại hồn phách, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
– Nói đi.
Lăng Hạo rút trong túi áo ra một điếu thuốc thượng hạng, châm lửa hút.
– Thật ra, thật ta là em gây sự trước. Em, em nói Hạ Đồng chỉ là kẻ thay thế nên Hạ Đồng mới hất phần cơm vào người em, Hạ Đồng cũng không có nói không xem Ân Di là gì cả, Hạ Đồng chỉ nói cô ta yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
Nguyên Nhã định thần lại, run rẩy nói ra hết.
– Còn gì nữa? – Lăng Hạo nhả khói ra, khuôn mặt sau làn khói mờ càng thêm huyền ảo khó đoán
– Không còn nữa… em đã nói hết rồi… anh tin em đi… – Nguyên Nhã lắc đầu lia lịa
– Bây giờ đã tin chưa?
Lăng Hạo nói, nhìn ra cánh cửa trên sân thượng.
Ân Di từ bên trong bước ra, biểu lộ không mấy ngạc nhiên. Cứ như không phải chuyện quan trọng.
– Cút đi. – Lăng Hạo đánh ánh mắt lạnh lẽo sang Nguyên nhã
– Vâng, vâng.
Được ân xá, Nguyên Nhã liền liều mạng chạy khỏi sân thượng.
– Đây là kết quả cậu muốn tôi lên đây? – Ân Di đi đến đứng cạnh Lăng Hạo
– Phải. Tôi đã nói Hạ Đồng rất lương thiện.
– Cậu còn yêu tôi không? – Ân Di nghiêm túc hỏi
– Câu này từ lúc em tỉnh lại đã hỏi tôi ba lần. – Lăng Hạo lại không trả lời câu hỏi của Ân Di
– Trả lời tôi.
– Từ trước đến giờ, em chưa hề yêu tôi, thì lấy lí do gì tôi lại ngoan cố yêu em.
Lăng Hạo bình thản nói hết câu, lại rít một hồi hơi dài.
– Anh…
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ Lăng Hạo có cách trả lời như bây giờ, anh thay đổi như thế chỉ có một nguyên nhân, là Hạ Đồng.
Thật sự Hạ Đồng có sức ảnh hưởng đến vậy sao? Ngay cả hai anh từng vì Ân Di trở mặt lại yêu Hạ Đồng sâu đậm quên mất Ân Di.
– Thật là khâm phục Hạ Đồng!!! – Ân Di không muốn nói ra câu này nhưng vẫn phải nói
– Ân Di, khi em nói là do Dương Tử nuông chiều Hạ Đồng thì em có biết cô ấy rất đau lòng không?
– Em nghĩ sao thì nói vậy? Lúc đó nhân chứng vật chứng đều có đủ.
– Em nên tin anh, Hạ Đồng và em đều rất lương thiện, nhưng cô ấy không thông minh bằng em, không thể thắng nổi em đâu.
– Lăng Hạo… anh đã không còn như trước.
– Bởi vì Hạ Đồng dạy cho anh cách bao dung. Yêu một người không nhất thiết phải có, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc, thì mình cũng sẽ hạnh phúc thôi.
Lăng Hạo quăng điếu thuốc xuống giẫm lên nát, lời nói là thật tâm.
– Anh từng yêu em, vậy mà… anh không nghĩ đến cảm giác của em, thẳng thừng làm em đau lòng.
– So với những lời nói này của anh, thì Dương Tử đã cho Hạ Đồng rất nhiều lời nói làm Hạ Đồng đau lòng hơn cả em. Em có biết, có lần Dương Tử nói cậu ta không hề yêu Hạ Đồng, là đùa giỡn với Hạ Đồng, Hạ Đồng rất đau khổ, nhờ anh giúp cô ấy hủy hợp đồng với tập đoàn Thiên Tử, nhưng mà lại bị Dương Tử ngăn lại. Nếu là em, em cũng biết câu nói đó làm em đau lòng chừng nào rồi.
– Bởi vì trong lòng Dương Tử còn có em. Hạ Đồng chỉ là người đến sau. – Ân Di vẫn bướng bỉnh
– Em sai rồi. Không thể phân biệt ai đến trước đến sau, chỉ có yêu và không yêu. Dương Tử không thể quên em, ba năm sống trong thế giới riêng của mình, cả anh cũng thế, nhưng mà từ khi Hạ Đồng xuất hiện thì mọi thứ xung quanh của anh cả Dương Tử từ một màu đen xám xịt bỗng có đủ màu sắc.
– …
– Hạ Đồng dạy anh và Dương Tử cách vui vẻ để sống, cách bao dung rộng lượng, biết tha thứ, cả tâm tư tình cảm, đặc biệt là cảm giác hạnh phúc, đau đớn khi yêu. Ba năm nay, bọn anh đã sống tách biệt với thế giới, trong tim chôn vùi những mảnh kí ức buồn kia, là Hạ Đồng đến xoa dịu nỗi đau của cả hai, mang nụ cười đến cho cả hai. Ân Di, đáng lý em phải vui khi thấy bọn anh vui vẻ hạnh phúc chứ?
Ân Di nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo, mím chặt môi. Vui vẻ hạnh phúc sao? Làm sao có thể khi người làm cả hai vui vẻ hạnh phúc không phải là cô, mà là người con gái khác.
Cho dù Ân Di rộng lượng đến đâu, thì cô cũng là con gái. Cũng ghen tuông đố kị, không thể nhìn người con trai của mình hạnh phúc bên người khác.
– Em không thể, em sống đến bây giờ chỉ vì Dương Tử. Em sẽ không bỏ cuộc, sẽ giành lại anh ấy.
Nói xong, Ân Di quay đầu bỏ đi.
Lăng Hạo không kéo Ân Di lại, cũng không nói gì thêm, im lặng nhìn Ân Di bỏ đi, ánh mắt lại thêm ưu buồn.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc