Như thế có được xem là tuyên chiến không? Ân Di sẽ giành lại Dương Tử từ tay cô, nói sao thì trong lòng Hạ Đồng cũng rất lo sợ.
Hạ Đồng bước dọc trên hành lang, thất thần bước từng bước nặng trịch, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói đó.
Đột nhiên bước chân cô dừng lại, nhìn ra cửa kính thấy trước cổng có rất nhiều học viên bu lại. Hạ Đồng nhìn chiếc Ferrari dừng trước cổng, nhìn hai người bước từ trong xe ra, trong lòng càng thêm co thắt.
Dương Tử cùng Ân Di từ trong xe đi ra, khuôn mặt Ân Di lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười, Dương Tử khuôn mặt vẫn đẹp say lòng người như thế.
Sáng nay đáng lẽ cô đã cùng Dương Tử đến trường, chỉ vì… chỉ vì Ân Di.
Không lẽ lời Ân Di nói tối qua là thật? Aiss… mày thật ngốc mà, có ai lại nói những lời đó mà là đùa giỡn chứ?
– Haiz… mình nên làm sao đây?
Hạ Đồng vẫn nhìn cả hai bên dưới, Ân Di khoác tay Dương Tử bước đi trong lời nói xôn xao của những học viên.
– Ân Di vừa quay về đã quên cậu, đúng là kẻ bạc tình.
Từ xa, Thi cùng Bạch Mai đi lại phía cô, lời nói mỉa mai.
– Hạ Đồng đừng trách mình, nói thật Dương Tử và Ân Di dù sao hai người họ cũng từng… người ta nói tình cũ không rủ cũng tới…
Bạch Mai có chút ngập ngừng, dù sao nói ba lời này cũng chỉ là Hạ Đồng buồn thêm nhưng mà không nói thì không được.
– Bạch Mai nói phải, nếu cậu không biết cách nắm giữ Dương Tử, sớm muộn Ân Di cũng giành lại cho xem. – Thi tiếp lời
Là người bạn của cô, cả hai đều không muốn nhìn cô phải đau khổ, nhưng mà cái câu “Tình cũ không rủ cũng tới” bao giờ cũng đúng. Ân Di từng là người yêu cũ của Dương Tử, cho nên nói Ân Di quay lại muốn nối tiếp tình xưa cũng là hợp lí, vả lại Dương Tử từng yêu Ân Di sâu đậm… bọn họ chỉ sợ Hạ Đồng lại bị bỏ rơi.
Đối với lời của Thi và Bạch Mai, Hạ Đồng hoàn toàn không có gì để nói, lời của Thi và Bạch Mai không phải là không có lí, với lại tối qua Ân Di tuyên chiến với cô, nói không lo bị giành mất Dương Tử thì là gạt người, gạt bản thân.
– Về lớp thôi, không thôi bị cô la đó. – Hạ Đồng buồn bả trong lòng, nói
– Hạ Đồng, tiết đầu là tiết tự học. Bây giờ cậu chạy khắp trường chẳng ai la cậu.
– Vậy sao? Tớ đi xuống thư viện, cậu đi không? – Hạ Đồng cười trừ
– Không lên phòng hội trưởng sao? – Bạch Mai bâng quơ hỏi
– Bây giờ chắc anh ấy đã vào tiết, mình không muốn làm phiền. Hai cậu có đi cùng không? – Hạ Đồng đối với lời châm chọc của Bạch Mai không để ý tới
– Vậy sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Haiz… đừng nói tớ…
– Thi… cậu ấy đi rồi.
Thi đang nói thì Hạ Đồng đã quay người đi, không muốn nghe tiếp nữa, cô biết cả hai đều muốn tốt cho cô, nhưng mà lời nói thật bao giờ cũng khó nghe.
– Cũng may cả Khiết Đạt cùng Đình Hiên không có người yêu cũ. – Thi nhìn Bạch Mai, cười tươi
– Thi, cái này cậu sai rồi. Phải là Khiết Đạt có rất nhiều người yêu cũ, chỉ sợ cậu…
– Bạch Mai… giờ phút này còn nói xỉa tớ được sao?
– Đó là thật mà.
– Cậu… không thèm nói với cậu, tớ đi tìm Khiết Đạt. – Thi không đếm xỉa tới Bạch Mai, quay người bỏ đi
Bạch Mai nhìn Hạ Đồng cô độc bước đi, khẽ thở dài sau đó quay người bước đi.
.
Hạ Đồng đứng dựa vào giá sách cao ngất trong thư viện, cầm quyển sách trên tay chăm chú xem.
Lật qua lật lại xem, nhưng mà không chú tâm được, cứ nghĩ đến Ân Di học cùng lớp với Dương Tử, trong lòng lại khó chịu.
– Đã không muốn xem thì đừng xem.
Một giọng nói vang lên, nhưng mà toàn chứa ưu phiền.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn, sau đó không kìm được mà cong môi cười.
– Sao anh biết em ở đây? – Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn Dương Tử
– Anh gặp Thi và Bạch Mai trên hành lang, hai người họ bảo anh nên đi tìm em. – Dương Tử đứng cạnh cô, dựa người vào giá sách
– Hai cậu ấy đúng là…
– Hoàng tử ếch? Lúc nhỏ anh từng thích nó, về sao lại không còn thích, cũng không xem nữa. – Dương Tử xem quyển sách cô đang cầm, nói
– Vì sao?
– Vì cuộc sống thực tế hơn nhiều.
Đúng vậy, cuộc sống không như trong những cuốn tiểu thuyết, nam chính nữ chính dù vượt qua muôn ngàn khó khăn, dù cách xa rất nhiều năm cuối cùng vẫn thành đôi, mà cuộc sống thì rất thực tế, đã mất thì rất khó tìm kiếm lại.
– Sao anh không về lớp học? – Hạ Đồng hỏi sang chuyện khác
– Tiết này là tiết thể du͙c. Lâu nay tập thể du͙c lâu rồi, muốn thay đổi một tí. – Dương Tử cong môi cười
Hạ Đồng muốn hỏi anh, vì sao không ở cùng Ân Di lại muốn tìm cô, nhưng mà không thể mở lời, một từ cũng không.
Cả hai im lặng, không nói lời gì với nhau. Trong lòng mỗi người mang một dòng suy nghĩ khác nhau, nhưng chắc chắn cả hai đang suy nghĩ đến đối phương.
– Anh xin lỗi.
Dương Tử trầm giọng lên tiếng, lời nói chất chứa bao nhiêu là cảm xúc.
Hạ Đồng ngây người nhìn Dương Tử, vì sao lại xin lỗi cô?
– Có thể sau này em sẽ thường xuyên như thế này.
Thì ra là vậy. Thường xuyên như thế này? Cũng đúng, Ân Di quay về, Lăng Hạo cũng nói trách nhiệm quá lớn, đến cả Lăng Hạo cũng phải có trách nhiệm huống chi là Dương Tử, trách nhiệm lẫn tình yêu cả hai đều khó chọn được.
– Em là một cô gái, em cũng cần có người bên em lúc em yếu đuối, sẽ ôm lấy em và nói: “Có anh ở đây rồi. “, em cũng muốn có người mỗi ngày nắm tay em đi qua những con đường dài, có người cho em làm nũng, có người cùng em ăn bữa cơm. Hình như những thứ trên đều rất khó.
Hạ Đồng cười chát đắng.
– Chỉ một thời gian, anh sẽ nói rõ với Ân Di, tin anh có được không? – Dương Tử quay qua ghì chặt cô vào lòng
– Em luôn tin anh, nhưng mà em sợ… em không thể đợi được. – Hạ Đồng nói xong sau đó đẩy người anh ra
– Anh chỉ vì trách nhiệm…
– Em biết, nhưng mà trách nhiệm quá lớn, hơn cả tình yêu của chúng ta. Em tin anh thật lòng yêu em, em cũng sẽ đợi anh nói rõ với chị Ân Di.
Yêu một người không phải nhất thiết phải mỗi ngày bên cạnh nhau, chỉ cần lúc cô cần anh nhất anh sẽ bên cạnh cô, trong tim anh luôn có cô.
– Cô bé ngốc. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.
– Em phải về lớp rồi, anh cũng về lớp đi, à còn nữa, tập thể du͙c sẽ tốt cho sức khỏe của anh đừng lười biếng nữa. – Hạ Đồng chua đáo căn dặn anh
Dương Tử nhìn Hạ Đồng bỏ đi, hai tay siết chặt rất muốn níu cô lại nhưng mà không thể. Giữa trách nhiệm và tình yêu, cả hai thứ đều mâu thuẫn, cho dù có làm thế nào chắc chắn cũng có người đau khổ, nhưng mà anh yêu Hạ Đồng, hình bóng cô đã khắc sâu vào tim anh, khắc sâu vào tận xương cốt.
Hạ Đồng quay lưng về phía anh, ai mà biết những lời nói đó khi phát ra đều như những kim nhọn đâm vào tận tâm can cô, đôi mắt xinh đẹp giăng một màn sương dày đặt. Tim, như có vật nhọn đâm vào!!!
Hạ Đồng vừa ra tới cửa thư viện thì bắt gặp Ân Di đứng đó, không khỏi sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Ân Di, đã đứng bao lâu rồi?
– Chị Ân Di… em…
– Dương Tử, thầy kêu em lên tìm anh.
Ân Di không đoái hoài tới Hạ Đồng đã nói to bước qua người cô.
Hạ Đồng cụp mi mắt, lẳng lặng bỏ đi.
Cứ như, cô mới là người sai, đáng lí không nên xuất hiện.
– – –
Giờ giải lao, Hạ Đồng cùng Thi và Bạch Mai xuống căn tin, sau khi chọn thức ăn xong liền lựa một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Thi nhìn Hạ Đồng ăn, vẫn như bình thường không ít tí nào, nhìn qua chẳng thấy cô là người hồi sáng vừa buồn xong.
– Này, cậu không buồn sao? – Bạch Mai nhìn cô hỏi
– Vì sao lại buồn? – Hạ Đồng vừa ăn vừa nói
– Thường thì người thất tình sẽ không muốn ăn…
– Này, tớ không có thất tình, Dương Tử chưa bỏ tớ nha. – Hạ Đồng chặn lời Thi lại
– Ờ, ờ đúng… Thi, ăn đi.
Bạch Mai gật đầu lia lịa, sau đó khuề Thi.
Thường thì những người có tình trạng như Hạ Đồng không nên chạm tới nỗi buồn. Thật sự hai người bọn họ rất lo cho cô, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra càng làm bọn họ không yên lòng.
– Đúng là cuộc đời… mới hôm qua còn đi học chung, ăn chung, tối ngày lẽo đẽo theo Dương Tử, bây giờ lại ngồi đây một mình.
Từ xa vang lên tiếng cười đầy hả hê.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhã, sau đó tiếp tục ăn.
– Để xem còn vênh váo được hay không? Ân Di đã quay về, sớm muộn cũng bị Dương Tử bỏ bê. – Nguyên Nhã lại tiếp tục khiêu khích
– Mới sáng sớm sao lại có tiếng chó sủa nhỉ? – Thi liếc Nguyên Nhã, cười cợt nói
– Mày… mày đừng ỷ có anh Khiết Đạt là bạn trai mày thì mày lên mặt. Sớm muộn cũng như bạn mày thôi. – Nguyên Nhã khinh bỉ nói
– Mày…
Thi tức đến đỏ mặt, định đứng lên thì đã bị Hạ Đồng ngăn lại.
– Ăn đi, cứ kệ cô ta.
– Ây, có người sợ rồi kìa. Cái gì Ân Di cũng tốt, còn mày cái gì cũng không hơn được người ta, Dương Tử đã bỏ rơi mày rồi. – Nguyên Nhã thấy cô không cãi lại thừa thế nói tiếp
– …
– Đúng là tội nghiệp, cứ tưởng một bước thành phượng hoàng không ngờ Ân Di lại trở về, nói sao thì tao cũng rất tội ày, thôi vầy đi, tao có món quà ày, mày ăn từ từ.
Nguyên Nhã khinh khỉnh nói, sau đó cầm lon coca trên tay đổ vào phần cơm của Hạ Đồng.
– Nguyên Nhã, mày đừng có quá đáng. – Bạch Mai nhịn không được nữa
– Ôi, làm sao đây, tao định rót vào ly nước ày lại rót nhầm vào phần cơm, xin lỗi nha. – Nguyên Nhã bày ra bộ mặt không cố ý, sau đó cười hả hê
Đám học viên xung quanh cũng cười khúc khích, tâm trạng vẻ hài lòng.
– Đã xong chưa? – Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn Nguyên Nhã
– À, còn cái này, tao tốt bụng nhắc mày, Ân Di quay về rồi mày chẳng còn là gì cả, đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo Dương Tử. Nếu không tự mày rước nhục nhã. – Nguyên Nhã làm như có lòng tốt nhắc nhở cô
– Cảm ơn, tôi cũng có quà cho cô.
Hạ Đồng khách sáo đáp, sau đó đứng lên cầm phần cơm của mình bị Nguyên Nhã đổ coca vào không buồn hất vào người cô ta.
– Aaa, con khốn… mày làm gì thế?
Không đề phòng cô ta bị cô hất trúng cả người dơ bẩn, hét lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
– Hay lắm, Hạ Đồng.
Cả Thi và Bạch Mai đều khoái chí ủng hộ khi Hạ Đồng làm như thế.
– Lâm Hạ Đồng tôi cái gì cũng không hơn Huỳnh Ân Di nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc