Lúc anh ngủ say, cứ như một đứa trẻ lớn không lo lắng ưu phiền.
Hôm qua hai người bọn họ cứ như sống trong một thế giới riêng chỉ có cô và anh, không ai chen vào, không ai ngăn cấm.
Hạ Đồng quỷ quái cười, cầm lọn tóc quơ quơ ở mũi anh.
Dương Tử nhăn trán, mở mắt ra, nhìn thấy cô làm mặt quỷ nhìn anh.
Hạ Đồng cười đến híp mắt, sau đó nhanh chóng chui ra khỏi chăn đi xuống giường.
Nhưng mà đi chưa đến ba bước đã bị anh kéo lại nằm lên giường.
– Dám phá anh?
Dương Tử anh sao lại để cô chọc phá mà không làm gì được, lặp tức phản công bằng cách cù lét cô.
– Haha… Dương Tử… dừng lại đi… haha… – Hạ Đồng uốn éo mong thoát khỏi ma trảo của anh
– Xem em còn dám hay không? – Dương Tử không dừng lại
– Haha… em sai rồi… không dám nữa… dừng lại đi…
Hạ Đồng bị anh cù nhột đến cười chảy ra nước mắt.
Trong phòng rộn rã tiếng cười, sau đó thay đồ xuống nhà cùng nhau ăn sáng, lại cùng nhau đến trường.
Hạ Đồng vào lớp, khuôn mặt hồng hào tràn ngập sức sống, ngồi vào bạn lại thấy Thi nhìn mình.
– Mặt mình dính gì sao? – Hạ Đồng chớp mắt hỏi
– Không, thấy cậu hôm nay có vẻ vui vẻ hơn mọi ngày. – Thi tủm tỉm cười
– Vậy sao?
– Chắc lại cùng Dương Tử âu yếm, ân ân ái ái suốt ngày bên nhau rồi.
– Cậu và Khiết Đạt cũng thế thôi.
– Làm sao bằng hai người.
Hạ Đồng bị nói không thể phản bác, đành ngậm miệng.
.
Giờ ra về, Hạ Đồng cùng Thi dẹp tập vở đi về, trên đường đi lại gặp Sa Sa. Hạ Đồng vui vẻ nói: “Chào chị. ”
– Đang về sao? Dương Tử đâu? – Sa Sa hơi nâng khóe miệng
– Anh ấy đang đợi em bên dưới. – Hạ Đồng đáp
– Có thể nói chuyện với chị một lát được không?
– Dạ được. Thi, cậu về trước đi, lát mình về sau.
– Nhanh lên nha, Dương Tử đang đợi cậu đó.
Thi nói nhìn Hạ Đồng đi theo Sa Sa, rồi tiếp tục đi.
_Lộp cộp lộp cộp
Tiếng bước chân của ai đó rất vội vang lên khắp dãy hành lang, Thi nhìn Dương Tử gấp gáp chạy đến, không khỏi nhíu mày.
Tên này đừng nói mới xa Hạ Đồng chút xíu lại nhớ Hạ Đồng nha!??
– Hạ Đồng đâu rồi? – Dương Tử khẩn trương vịn vai Thi hỏi
– Vừa… vừa đi với chị Sa Sa. – Thi chỉ về phía hai người họ vừa đi
– Cái gì? Lặp tức bảo Khiết Đạt theo định vị điện thoại đi theo tôi.
Nói xong thì người cũng đã chạy đi mất.
Thi chau mày, trong lòng bắt đầu lo lắng, cũng không dám chậm trễ liền nghe theo lời Dương Tử.
Dương Tử chạy tới lối thoát hiểm thì thấy cặp Hạ Đồng nằm trên nền đất, linh tính nói anh biết đã có chuyện chẳng lành.
– Hạ Đồng, một lần là quá đủ, lần này em không được xảy ra chuyện nữa.
Lúc nãy Đình Hiên điện thoại cho anh, bảo đã tìm thấy Bạch Mai, Bạch Mai cũng đã thú nhận là có người sai khiến muốn cô ta giết chết Hạ Đồng, là Kim Sa Sa. Anh thật sự không tin, Sa Sa lại có thể dễ dàng giết người.
Dương Tử lần theo dấu chân đuổi theo Sa Sa, lại có điện thoại đến liền nghe:
– Alo.
[… Có chuyện muốn nói với cậu… ] – Lăng Hạo nói
– Nói.
[… Có chuyện gì sao? Hình như cậu đang rất gấp… ]
– Là Kim Sa Sa sai khiến Bạch Mai, lúc nãy Hạ Đồng đã đi theo cô ta.
[… Cái gì?… ]
– Không có thời gian đâu, có gì cậu nói đi.
[… Ân Di nói với tôi, là Kim Sa Sa cho cô ấy uống thuốc mê rồi xô cô ấy xuống biển dàn ra màn chìm ca nô… ]
– Chết tiệt, chúng ta lại bị cô ta làm quay như chong chóng.
[… Cậu đi tìm Hạ Đồng, tôi cùng Ân Di và mọi người sẽ theo định vị điện thoại tìm… ]
Dương Tử ừ một tiếng rồi cúp máy. Kim Sa Sa, cô đã làm Ân Di chết một lần, bây giờ lại muốn hại Hạ Đồng, làm Tiểu Lạc chết, mạng của cô không trả nổi đâu.
.
Sa Sa đẩy Hạ Đồng vào căn nhà kho ở khu B, ánh mắt sắc sảo đầy hiểm ác.
– Chị Sa Sa…
Hạ Đồng hoảng loạn nhìn Sa Sa.
– Mày có biết, mày rất may mắn không? Nhiều lần thoát chết, thật là khâm phục. – Sa Sa nói, ánh mắt độc ác
– Em…
Hạ Đồng hoàn toàn không biết gì, một lát sau mới hiểu mọi chuyện.
– Là chị là người muốn giết tôi? Là chị sai khiến Bạch Mai? Là chị hại chết Tiểu Lạc? – Hạ Đồng kinh hoảng
– Bây giờ mới biết, có muộn không? – Sa Sa nhếch mép
– Chị… tôi đã làm gì chị mà chị phải giết chết tôi? Còn đụng chết Tiểu Lạc? – Hạ Đồng mất bình tĩnh nhào tới nắm hai tay Sa Sa
_Bốp
Sa Sa hung hăng tát cô một cái, Hạ Đồng choáng váng ôm má mình.
Hạ Đồng cắn môi, nhìn Sa Sa, đều là thất vọng. Cô xem Sa Sa như người chị, bản thân cũng tin tưởng Sa Sa, cho rằng Sa Sa cũng xem cô là đứa em gái, vậy mà người nhiều lần dồn cô vào đường chết đều là chị ta.
– Mày biết tao yêu Dương Tử mà còn yêu anh ấy? Dương Tử sao lại yêu mày? Đứa vừa xấu xí vừa nghèo hèn, tao thì có gì không tốt? Vì sao mày dành Dương Tử đi hả? Hết Huỳnh Ân Di rồi tới mày. – Sa Sa bặm môi, cay nghiệt nói
– Nếu chị muốn giết tôi thì cứ nhắm vào tôi, Tiểu Lạc vô tội, tại sao chị lại đụng chết nó?
Hạ Đồng thật sự kinh sợ người con gái trước mặt, chị ta đã điên rồi, vì Dương Tử mà có thể giết chết người.
– Thằng nhỏ đó chết, đều là tại mày. Nếu mày đứng giữa đường không đi vào lề đường thì người chết đã là mày. Mày có biết từ khi mày xuất hiện tao đã rất ghét mày, tao yêu Dương Tử chỉ vì mày mà anh ấy không để ý đến tôi. Tao phải giết chết mày…
– Chị điên thật rồi. Dương Tử chỉ xem chị là bạn…
– Không phải… nếu mày và con Ân Di kia không xuất hiện thì tao và anh ấy đã hạnh phúc bên nhau. – Sa Sa hét lên, hung ác nhìn cô
– Là cô đứng sau mọi chuyện, người hại chết Ân Di và Hạ Đồng đều là cô?
Phía sau vang lên giọng nói, lạnh lẽo cùng nguy hiểm, trong lời nói còn có tức giận.
– Dương… Tử…
Sa Sa bàng hoàng khi Dương Tử xuất hiện.
Hạ Đồng chạy lên muốn chạy về phía Dương Tử nhưng bị Sa Sa túm lại.
– Mau thả Hạ Đồng ra. – Dương Tử sắc lạnh tiến lên, lời nói không mang cảm xúc nào
– Không, chính nó đã làm anh không yêu em, nó đáng chết… – Sa Sa nói đồng thời trong tay có một khẩu súng đưa lên đặt ngay đầu Hạ Đồng
– Tôi căn bản chưa hề yêu cô, lúc nhỏ, bây giờ và sau này cũng vậy. – Dương Tử tuyệt tình nói, thấy Sa Sa rút súng cũng đứng lại không dám tiến lên
– Không phải… từ nhỏ em đã yêu anh, anh cũng từng vui vẻ nói chuyện đùa giỡn với em, nhưng từ lúc mười tuổi anh đã rất ít nói chuyện với em, rồi khi Huỳnh Ân Di xuất hiện anh lại càng xa cách. Khó khăn lắm Huỳnh Ân Di mới chết, nhưng lại xuất hiện một Lâm Hạ Đồng.
– Kim Sa Sa, không phải là vì hai cô ấy mà tôi xa cách cô, đều là vì cô, cô thay đổi quá nhiều. Cô lại có thể độc ác mà giết người.
– Đều vì anh cả, nếu hai đứa nó không chết, em sẽ mất anh, anh là của em, em không cho phép ai bên cạnh anh.
Sa Sa tức giận hét, kề sát súng vào đầu cô hơn như muốn bóp cò.
– Kim Sa Sa, chị còn ngụy biện.
Lại có giọng nói khác vang lên, đám người bước vào. Bạch Mai là người lên tiếng lúc nãy, chỉ là lại đeo khẩu trang không tháo ra.
– Cô hại chết tôi, mà còn nói nghe hay như thế. Kim Sa Sa có phải kinh ngạc khi thấy tôi vẫn có thể đứng đây nói chuyện với cô không? – Ân Di lên tiếng thứ hai, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Sa Sa
– Mày… mày sao lại còn sống? Hai đứa mày…
Sa Sa nhất thời hoảng loạn khi thấy Bạch Mai cùng Ân Di còn sống.
– Đã đến lúc cô chịu trừng trị rồi. – Khiết Đạt nói, thật sự không dám tin Sa Sa lại là con người như thế
Từ nhỏ nhóm người bọn họ đã cùng nhau lớn nhau, nhưng chỉ có Sa Sa là con gái. Bọn họ không nghĩ lớn lên cô ta lại thay đổi như thế, là thay đổi không còn nhận ra.
– Haha… nếu hôm nay tôi không ra khỏi nơi này thì Lâm Hạ Đồng đừng hòng sống. – Sa Sa cười như điên, muốn bóp cò
– Khoan đã. Nếu cô bắn chết Hạ Đồng thì Dương Tử cũng không yêu cô, hay là thế này tôi và cô cùng hợp tác, chỉ cần cô có được Dương Tử, tôi có được Hạ Đồng. Đám người bọn họ chúng ta cùng giải quyết.
Lăng Hạo thấy Sa Sa tay đã bóp cò, chỉ cần một chút thì mạng sống của Hạ Đồng sẽ nguy hiểm, liền lên tiếng.
– Lăng Hạo, không phải cậu muốn làm một người nhu nhược sao? Muốn nhường Lâm Hạ Đồng cho Dương Tử còn gì? – Sa Sa cảnh giác
– Tôi suy nghĩ kĩ rồi, tôi nhường Hạ Đồng cho Dương Tử lại thấy rất khó chịu, tôi không muốn nhượng bộ nữa, tôi sẽ giành lấy Hạ Đồng, cô là người đáng để tôi hợp tác. – Lăng Hạo chậm rãi từng bước tiến về phía Sa Sa
– Làm sao tôi tin anh?
– Dựa vào tôi yêu Hạ Đồng, không muốn nhìn em ấy hạnh phúc bên Dương Tử. Cho dù cô giết chết Dương Tử cậu ta chưa chắc đã yêu cô, chi bằng cứ cùng tôi hợp tác. – Lăng Hạo đã đứng gần Sa Sa, nhìn khẩu súng của cô ta
Hạ Đồng nhíu mày nhìn Lăng Hạo, lại thấy anh nháy mắt với mình, chợt hiểu ra mọi chuyện.
– Lăng Hạo, thì ra cậu là người như vậy?
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lăng Hạo là kẻ phản bội, lại cùng Kim Sa Sa hợp tác, nhưng đám người bọn họ lại không cho rằng là thế, chắc chắn là Lăng Hạo muốn gạt Kim Sa Sa.
Ân Di đứng nhìn Dương Tử, thấy anh đang lo lắng nhìn Hạ Đồng, Ân Di cho dù không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người họ nhưng nghe những gì Sa Sa nói lúc nãy cùng thái đột của anh cũng đủ làm Ân Di hiểu ra.
Thì ra cô gái Hạ Đồng đó không phải bạn gái của Lăng Hạo, mà là của Dương Tử. Khó trách hôm qua cô gái đó chạy đi Dương Tử liền đuổi theo, cũng không quay lại tìm Ân Di.
– Cô đưa súng cho tôi, tôi sẽ giết chết đám người ở đây, rồi hai chúng ta sẽ có thứ chúng ta muốn. – Lăng Hạo giơ tay muốn lấy khẩu súng
Đột nhiên Sa Sa giật khẩu súng lại không cho Lăng Hạo lấy, rồi chĩa về phía anh.
Tất cả đều hồi hộp…
– Đừng hòng gạt tôi. – Sa Sa hét lên, sau đó nhấn cò “pằng” một tiếng cũng may Lăng Hạo phản ứng nhanh né kịp
Nếu không anh đã đi quy tiên rồi…
– Tin tôi, không phải cô muốn tôi hợp tác cùng cô sao? – Lăng Hạo hòa hoãn nói
Sa Sa lưỡng lự, nửa tin nửa ngờ, dù sao Lăng Hạo cũng từng hợp tác với cô ta, nên cũng làm cô ta tin tưởng phân nửa.
Lăng Hạo thấy Sa Sa đã gần tin tưởng mình nhân cơ hội liền cướp khẩu súng trong tay cô ta.
Đồng thời Dương Tử tiến lên kéo Hạ Đồng thoát khỏi tay cô ta.
– Lăng Hạo cậu làm gì thế? Trả súng cho tôi.
Không súng, không con tin, trong lòng Sa Sa hoảng loạn.
– Sa Sa cô chịu trói đi, cô không thoát được đâu. – Lăng Hạo nói, giơ khẩu súng lên chĩa thẳng vào Sa Sa
– Lăng Hạo cậu gạt tôi. – Sa Sa tức giận rống lên
– Đừng nói nữa, bắt cô ta đi.
– Bắt tôi? Đừng hòng, có chết thì Lâm Hạ Đồng cũng phải chết theo tôi.
Sa Sa bây giờ đã không còn lí trí, độc ác rút trong tay áo ra một con dao, sau đó giơ thẳng chạy về phía Hạ Đồng.
Hạ Đồng mở to mắt nhìn, khi Sa Sa đã chạy gần tới cô, con dao như chỉ còn chút nữa là đâm thẳng vào tim cô thì “pằng” một tiếng, cô chỉ kịp nhìn thấy Sa Sa vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa đau đớn đã bị Dương Tử phía sau dùng tay bịt mắt cô lại không cho cô nhìn.
Lại “pằng” một tiếng, thời gian như ngưng lại, Hạ Đồng không cần suy nghĩ cũng đủ biết phát súng đó bắn ai.
Một lúc sau, Dương Tử mới buông tay xuống, Hạ Đồng trừng mắt nhìn Sa Sa nằm trong vũng máu, ánh mắt cô ta mở to nhìn trân trân cô như đang oán trách cô, trông rất đáng sợ.
– A…
Hạ Đồng kinh hoàng, mặt không còn huyết sắc sợ hãi vùi đầu vào ngực Dương Tử
– Không sao, không sao rồi. Sẽ không ai làm hại em nữa.
Dương Tử vỗ vỗ bờ vai gầy đang run rẩy của cô.
Ánh mắt Ân Di nhìn hai người đang ôm nhau, trong lòng cười chát đắng. Hóa ra là thế!!!
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc