Dương Tử thấy cô vào, thì nói với người trong kia một câu rồi tắt máy.
– Anh liên lạc với em sau, ngủ ngon.
Hạ Đồng ngồi xuống ghế đặt tập lên bàn, nở nụ cười với anh, hỏi:
– Là ai vậy? Trông anh có vẻ vui lắm?
– À chỉ là người bạn cũ, hôm qua anh cho em bài tập đã làm hết chưa? – Dương Tử hơi né tránh, ngồi đối diện cô
– Vẫn chưa hết, có bài em không hiểu? Ví dụ bài này.
Hạ Đồng đưa tập cho anh xem.
– Cái này phải làm như thế này… sau đó…
Dương Tử viết lên tập giải cho cô, ánh mắt chăm chú quan sát cô, trong lòng khẽ thở dài. Anh nên làm sao đây? Anh và cô chỉ vừa hạnh phúc một thời gian ngắn ngủi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?
– Hạ Đồng…
– Chuyện gì vậy? – Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh cười
Dương Tử vươn tay ra chạm vào môi cô, nhìn nụ cười của cô, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương nó.
– Hứa với anh, sau này có xảy ra bất kì chuyện gì, cũng phải giữ lấy nụ cười như thế này. – Dương Tử nhu tình nói
– Hôm nay anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?
Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, ngày thường anh đâu nói những lời như thế này bao giờ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
– Không có gì cả, em đừng lo lắng, chỉ là anh muốn em mãi cười như thế này thôi. – Dương Tử đánh trống lảng đi
– Chỉ cần anh muốn thì em sẽ mãi tươi cười. – Hạ Đồng cầm tay anh đang chạm môi mình
Dương Tử nhìn cô, tâm tư khó đoán, dòng suy nghĩ trong anh phức tạp, anh nên làm sao cho đúng đây?
…
Dương Tử dừng xe trước căn biệt thự, từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ như chạm tới tận sâu trong tim anh, cảm xúc như bị dòng nước cuốn trôi chẳng còn sót lại gì.
Dương Tử đi đến trước cửa, nhấn chuông, một lúc sau có người mở cửa.
– Quản gia. – Dương Tử gọi một tiếng
– Thiếu gia, cậu đến rồi, tối qua Ân Di điện thoại cho cậu xong thì rất vui, bảo là sáng nay chờ cậu đến ăn sáng cùng mới ăn. – bà quản gia vui mừng khi thấy anh
– Bà để cháu, cháu sẽ đút cô ấy ăn. – Dương Tử nói, sau đó bước lên lầu
Dương Tử dừng trước một căn phòng, nhìn cánh cửa trắng tinh kia, bàn tay do dự một lúc cuối cùng cũng mở cửa ra.
Dương Tử đi vào trong, ánh mắt khẽ chấn động nhìn cô gái ngồi trên giường, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, vì sao tim anh lại không cảm thấy ấm áp hạnh phúc như lúc đầu? Mà ngược lại còn nhức nhối thêm?
– Dương Tử… anh đến rồi. – Ân Di vui mừng gọi tên anh, không khó nhận ra sự kich động của cô
Lúc này đây, Dương Tử chẳng có lời gì để nói, bởi vì trong lòng anh đang rất rối bời.
Tối qua, anh nhận được cú điện thoại từ một số lạ, lúc đầu anh không định nghe máy nhưng người kia cũng rất kiên trì, điện đến năm sau cuộc, cuối cùng anh cũng bắt máy.
Khi mà giọng nói của người đầu dây bên kia gọi tên anh, anh đứng người đúng hai ba phút mới có thể bình tĩnh lại. Còn cho rằng mình nhằm, hóa ra là sự thật…
– Quản gia nói em đã ngũ rất lâu, trong thời gian đó anh cứ tưởng em đã chết nên cũng thay đổi. Em nghe bà kể về anh, em rất đau lòng. – Ân Di ôm lấy anh khi anh ngồi xuống cạnh cô
– Ân Di…
Dương Tử sờ tay lên mặt Ân Di, mong rằng đây chỉ là ảo ảnh, chỉ là một giấc mộng có thể mau tỉnh dậy nhưng mà chạm vào gương mặt ấm áp kia, hơi thở đều đặn nóng hổi kia, thì anh không thể lừa gạt bản thân rằng, đây chỉ là giấc mơ.
– Có phải rất nhớ em không? Anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh nữa đâu, mãi mãi bên anh. – Ân Di ôm eo anh rất chặt, ngước đầu cười rạng rỡ nhìn anh
– Ừ.
Dương Tử thở dài rất khẽ, trong lòng đầy phiền muộn.
– Quản gia nói em chưa ăn sáng, để anh đút em. – Dương Tử hơi đẩy Ân Di ra, cầm chén cháo lên
– Em muốn ăn cùng anh cơ. – Ân Di nũng nịu nói
– Anh đã ăn rồi, ngoan đi có được không? – Dương Tử yêu chiều nói
Sáng sớm khi rời khỏi nhà Dương Tử đã ăn sáng cùng Hạ Đồng, là đích thân cô xuống bếp mặc dù rất khó nuốt nhưng mà anh ăn lại thấy rất ngon, có lẽ là do cô làm, có lẽ là vì cô ăn cùng anh, có lẽ là nụ cười của cô mỗi sáng.
– Nhưng anh từng nói rất muốn mỗi ngày cùng em ăn sáng sao? Ba năm nay chắc anh chỉ ăn một mình thôi, bây giờ ăn cùng em được không?
– Ân Di, em còn rất yếu, nên ăn au khỏe. Đừng bướng nữa.
– Được rồi, em nghe anh.
Ân Di cũng thỏa thuận để anh đút mình ăn. Một muỗng rồi một muỗng, đối với Ân Di đều là hạnh phúc.
– Dương Tử, em muốn về nhà Chính.
– Ân Di, em hãy khoan về. – Dương Tử đương nhiên không đồng ý
Mặc dù anh biết chuyện Ân Di chết đi sống lại không thể giấu mãi nhưng mà anh thà giấu được một ngày thì hay được một ngày, ít nhất như thế Hạ Đồng không đau khổ.
– Vì sao thế? Em muốn mau về nhà Chính có thể cùng anh như lúc trước. – Ân Di nhăn trán
– Em mới tỉnh lại, vẫn là nên nghĩ ngơi tịnh dưỡng, di chuyển sẽ không tốt, đợi em khỏe hẳn đi. – Dương Tử vội lấy lí do
– Được.
Ân Di nghe theo lời anh, anh nói cũng có lí, là anh lo lắng cho cô cả thôi.
Bây giờ, anh nên làm sao đây?
…
“Kim Sa Sa, tôi nhất định vạch trần bộ mặt của cô. ”
Dòng tin nhắn ngắn ngủi cũng đủ là Sa Sa mặt tái mét không chút huyết sắc. Là ai gửi tin nhắn này? Trịnh Bạch Mai? Không thể, rõ ràng là cô ta đã chính tay đẩy Bạch Mai xuống vực thẳm trên núi, làm sao cô ta còn sống sót?
Sa Sa nhấn gọi cho số điện thoại đã gửi tin nhắn đó, đáng tiếc không có tín hiệu.
Sa Sa mím môi, nắm chặt điện thoại trong tay. Không thể để chuyện cô ta là chủ mưu của mọi chuyện cho người khác biết, đặc biệt là Dương Tử. Nếu không cô ta sẽ mất tất cả.
– Mình không thể xảy ra chuyện, Dương Tử không thể biết, Dương Tử phải là của mình.
– – – Cake World – – –
Hạ Đồng ngồi nhìn bà Khuê đối diện mình, khẽ cắn môi dưới, nếu không phải Dương Tử bắt cô đến đây rồi anh và Đình Hiên bỏ đi để hai người có hể nói chuyện một mình thì cô không đến đây đâu.
Nhưng mà nhìn bà Khuê, Hạ Đồng lại cảm thấy lỗi vì chuyện Tiểu Lạc.
– Nhìn sắc mặt con đã tốt hơn nhiều. – bà Khuê ánh mắt dạt dào tình mẹ nói
– Bà có vẻ tiều tụy hơn nhiều. – Hạ Đồng đáp lại một câu
– Hạ Đồng, qua chuyện của Tiểu Lạc, mẹ đã suy nghĩ kĩ rồi, mẹ không muốn phải ân hận nữa, Tiểu Lạc mẹ vẫn chưa cho nó tình cảm mẹ con, đến khi nó rời xa mẹ có ân hận cũng đã muộn, cho nên mẹ không muốn phải ân hận đối với con.
– …
Hạ Đồng im lặng chờ bà Khuê nói tiếp.
– Mẹ không cần con làm gì cả, chỉ cần con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ, có thể để mẹ yêu thương chăm sóc con. – bà Khuê nói, giọng nghẹn ngào
– Nói cho tôi biết… ba tôi là ai? – Hạ Đồng phải rất lâu sau mới lên tiếng hỏi bà câu này
Bà Khuê không trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn cô, mãi một lúc lâu mới run rẩy mở miệng.
– Ba con… là Mạch Gia Vĩnh.
– Mạch… Gia… Vĩnh? – cô khó khăn nói ra ba từ, từ từ khắc sâu vào đầu
Ba từ Mạch Gia Vĩnh cũng đủ làm cô có bao nhiêu cảm xúc…
– Mẹ…
Hạ Đồng chậm rãi gọi bà một tiếng mẹ, trong lời nói chất chứa bao nhiêu nhớ mong, buồn tủi.
– Hạ Đồng con… con gọi ta là mẹ rồi sao?…
Bà Khuê vui mừng đến không dám tin, lại không kìm được nước mắt, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi dài.
Hạ Đồng lại gọi một tiếng mẹ, đã chín năm qua, cô luôn muốn gọi tiếng này nhưng mà lại không thể, bởi vì có rào cản ngăn cô lại, không cho cô nói. Đến khi gặp lại bà, màn ngăn ấy vẫn còn, rồi khi Tiểu Lạc mất đi, bức tường ấy đã bắt đầu sụp đổ, là cô hại chết Tiểu Lạc nên đối với bà Khuê luôn ray rứt, lúc Tiểu Lạc còn sống cũng muốn mau gặp lại bà, cùng cô gọi bà một tiếng mẹ.
– Tốt quá, tốt quá rồi, gọi mẹ là tốt rồi. – bà Khuê quýnh quáng lau nước mắt của mình, sau đó âu yếm ôm lấy cô
– Mẹ…
Hạ Đồng gọi to một tiếng mẹ nữa, ôm lấy bà Khuê mà khóc. Y như một đứa trẻ nhỏ bị mẹ la rầy mà khóc, rồi lại được mẹ dỗ dành trong lòng.
Dương Tử cùng Đình Hiên nhìn thấy hai người có thể nhìn nhận lại nhau trong lòng mừng thay cùng nhẹ nhõm.
Dương Tử cong môi cười, lại nhanh chóng hạ xuống, cô đã chấp nhận mẹ mình, có được hạnh phúc, nhưng mà sắp tới đây anh làm sao tiếp tục cho cô hạnh phúc.
Trách nhiệm của anh đối với Ân Di quá lớn, anh nợ Hạ Đồng nhưng anh càng nợ Ân Di rất nhiều.
Anh đã yêu Hạ Đồng, quên hẳn Ân Di nhưng mà bây giờ Ân Di lại còn sống, muốn quay về, suy cho cùng anh vẫn phải chịu trách nhiệm với Ân Di, nếu không vì anh, thì Ân Di đã không gặp tai nạn.
Nhưng mà làm sao anh có thể buông tay Hạ Đồng được? Con người ta khi yêu luôn luôn ích kỉ như thế, không muốn mất cái này cũng không muốn mất cái kia.
– Dương Tử, làm gì suy nghĩ đăm chiêu vậy? – Đình Hiên vỗ bả vai anh
– Không có gì. Cậu đã tìm thấy Bạch Mai chưa? – Dương Tử lảng qua chuyện khác
– Vẫn đang tìm. Nhưng…
– Nhưng tớ phải nghe cậu tin là Bạch Mai không có làm đúng không? Cậu tìm ra cô ta đi rồi muốn tớ tin thì tớ tin. – Dương Tử cắt ngang không cho Đình Hiên nói tiếp
– Chỉ tìm thấy chiếc xe trên núi, làm sao biết Bạch Mai đi đâu?
– Thế nào cũng tìm được? Không phải cậu yêu cô ta sao? Dùng thần giao cách cảm đi.
– Dương Tử…
– Nói cho vui thôi, cậu làm gì có thần giao cách cảm bằng tớ và Hạ Đồng.
– Giờ này cậu còn có tâm trạng đùa.
– Không đùa thì buồn, đùa cũng buồn. Con người thật khó hiểu.
Đình Hiên nhìn Dương Tử, hôm nay Dương Tử có vẻ rất khác lạ, hình như Dương Tử đang có chuyện xảy ra mà không thể giải quyết, rốt cục đó là gì?
– – –
– Khiết Đạt, anh nói xem, chúng ta và Dương Tử Hạ Đồng ai hạnh phúc hơn. – Thi chống cằm nhìn Khiết Đạt hỏi
– Đương nhiên là chúng ta.
– Hạ Đồng nói cậu ấy cùng Dương Tử ngày nào cũng nắm tay nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, Dương Tử thường chở cậu ấy đi chơi. Anh nói xem, hai người họ phải hạnh phúc hơn chứ?
– Nhưng chúng ta có việc hơn mấy chuyện kia của hai người họ. – Khiết Đạt cười xấu xa
– Là gì?
– Là này này…
Nói xong, Khiết Đạt đè Thi xuống giường, không chín chắn.
– Aiss… anh đừng có hở chút lại giở có được không? Đến lúc cưới nhau em sẽ không để mình lỗ đâu.
– Thi… trước sau vẫn cưới…
– Đó là sau này, bây giờ…
Thi nói, rồi phất tay. Khiết Đạt cũng rất nghe lời, bất mãn ngồi dậy.
Khiết Đạt lại ngồi nép vào thành giường, trùm chăn lại.
Thi khó hiểu, hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
– Anh đang vằn vặt lương tâm.
– Cái gì?
– Anh cũng đang xám hối. Bản thân anh đã gây ra tội gì lại gặp em.
– Anh… Vương Khiết Đạt… – Thi nghiến răng, sau đó giơ cao chiếc gối quăng thẳng vào anh
Không cần nói yêu, không cần thể hiện, chỉ cần hiểu nhau, biết đối phương cần điều gì là quá đủ.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc