– Tôi đem coffee cappuccino cho anh, anh có ở trong phòng không? – Hạ Đồng đứng ngoài phòng nói
– Vô đi.
_Cạch
Hạ Đồng mở cửa vào thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc với cái máy PC, nhẹ nhàng đặt ly coffee cạnh anh, cô lén liếc qua nhìn màn hình và thấy dòng chữ “CUỘC THI GIỌNG HÁT VÀNG TRƯỜNG NHUẬN LÂM”
– Gì vậy? Là thi hát sao? – Hạ Đồng không khỏi tò mò hỏi
– Sao, muốn thi à? – anh cười châm chọc nói
– Có anh muốn đó. Mà cái này là sao?
– Chỉ là một cuộc thi giành danh hiệu cho cá nhân và lớp thôi. – Dương Tử nhún vai
– À ra vậy, tôi hiểu rồi.
– Xong rồi ra đi. – anh đuổi cô không chút do dự
– Xí… làm gì mà đuổi ghê vậy, từ từ tui ra! – Hạ Đồng xí một tiếng
– Vậy cho hỏi, cô Lâm Hạ Đồng muốn ở đây luôn hay tối nay ngủ ở phòng tôi luôn đi nha!?? – Dương Tử nhìn cô cười như không cười
– Ai thèm chứ, làm như mình hay lắm! Hứ!
– Cô có giỏi làm thái độ đó với tôi lần nữa đi, xem tôi có bỏ qua không?
– Sợ anh chắc, bộ anh quên tôi là ai sao? Từ nhỏ tôi đã chẳng biết sợ là gì rồi! – Hạ Đồng vênh mặt tự đắc
– Giỏi ghê nhỉ?
– Đương nhiên!
– Vậy đánh giùm tôi cái này đi. – Dương Tử nói quăng cho Hạ Đồng sấp giấy
– Gì đây? Là danh sách những người dự thi sao? – Hạ Đồng nhìn sấp giấy rồi liếc qua nhìn anh nói
– Đánh lại một bản giống như vậy, còn mấy tờ phía sau chỉ cần ngắn gọn nhưng dễ hiểu là được. – anh nói rồi tiếp tục quay qua làm việc với máy Laptop
– What? Anh vừa nói cái gì? – Hạ Đồng sợ mình nghe lầm hoặc chưa nghe rõ hỏi ngược lại
– Tôi không bao giờ lặp lại lần thứ hai cả!
– Ý anh là bắt tôi nội trong tối nay đánh lại bản danh sách này cộng thêm mấy cái văn tự linh tinh này sao? – Hạ Đồng lật lật mấy trang giấy trước mặt anh hỏi
– Biết rồi thì làm đi!
– Ê ê… như vậy không được nha, anh ngủ không được bắt tôi cùng cảnh sao?
– Sao cô biết tôi không ngủ được? – ánh mắt anh sáng rực nhìn cô
– Cái, cái này ai biết? Tại thấy anh giờ này không ngủ nên đoán!
– Đoán? Cô đi làm thầy bói được rồi đó! Đoán hay nhỉ?
– Ừ thì… mà thôi coi như tôi làm phước làm mấy cái hồ sơ này giùm anh, được chưa? – cô cười cười xuề xòa
– Máy Laptop trên bàn làm việc đó.
Hạ Đồng lầm bầm trong miệng đi lại phía bàn làm việc, ngồi yên vị xuống rồi bắt đầu chăm chú làm, rõ ràng cô biết anh đang cố ý bắt cô làm không cho cô ngủ mà, tức!
Khoảng gần 11h hơn Hạ Đồng mới làm xong tất cả, cô đang rất muốn ngủ nhưng quay qua thấy anh vẫn đang làm, đôi mắt đen lạnh lùng kia có vẻ mệt mỏi, có lẽ cô để thuốc quá liều trong thức ăn nên anh muốn ngủ cũng không xong,thấy anh như vậy cô cũng thấy xót… nhưng ai biểu anh cứ phá cô, kệ cho anh mệt chết luôn!
– Tôi làm xong rồi. – Hạ Đồng lên tiếng ngáy một cái
– Xong để đó đi. – Dương Tử nói nhưng mắt không rời máy PC
– Đây là đống hồ sơ cần giải quyết, cô “xử lý” giùm tôi luôn đi. – Dương Tử thẩy nguyên một đống hồ sơ nữa cho cô
– Trời trời, còn nữa sao? Anh là cỗ máy sao mà làm lắm thế, tính làm bù luôn à! – Hạ Đồng nhìn thấy đống tài liệu trong lòng khóc than liên tục, tên này đang muốn cô giúp anh hay muốn chơi cô đây.
– Làm đi đừng nói nhiều!
– Nhờ tôi giúp mà nói giọng đó, khó ưa!
Hạ Đồng nói rồi lại tiếp tục xử lý đống hồ sơ, cho dù con mắt mở không lên nhưng lỡ rồi chẳng lẽ bỏ ngang sao? Mặc dù anh không được tốt với cô nhưng đôi lúc cũng thấy tội. Đến gần 2h sáng cô mới ngủ được, trong lúc làm cô đã uống tới 5 ly coffee, anh thì 3 ly thôi nhưng có vẻ anh chì hơn cô (nhờ tác dụng thuốc chống ngủ của cô ấy >o<), tới tận ba bốn giờ sáng anh mới chợp mắt vậy mà sáng sớm còn phải đi học, tội thật. Gần 6h sáng Hạ Đồng mới bừng tỉnh thấy mình đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc của anh nếu không vì phải đi học thì cô đã ngủ tiếp rồi, còn anh đang gục đầu nằm ngủ trên bàn vẻ mặt mệt mỏi, Hạ Đồng không muốn đánh thức anh dậy nên đã cẩn thận bước ra khỏi phòng để không gây ra tiếng động. Vừa bước ra khỏi phòng cô đã thấy Thiên, anh ngạc nhiên khi cô ở phòng Dương Tử bước ra nên không khỏi thắc mắc hỏi: - Sao em lại ở phòng của Dương Tử? - Tối qua em giúp anh ấy làm một số hồ sơ thôi, mệt quá nên em ngủ gục luôn đến sáng em mới hay. - Hạ Đồng vội giải thích cho Thiên hiểu - Là vậy sao? Sao em ấy không nhờ anh giúp nhỉ? - Dù gì em cũng giúp được mà, chắc vì anh ấy không muốn phiền anh thôi. - Ừm, em đi thay đồ đi học đi,để anh kêu Dương Tử dậy. - Thiên nói tiến lại phòng của Dương Tử - Ừm nhưng mà chắc Dương Tử không thức nổi đâu, nhìn anh ta còn mệt lắm! - Ừ anh biết rồi! Hạ Đồng về phòng thay nhanh bộ đồng phục,đúng là thức khuya quá nên giờ mắt cứ xụp xuống mở chẳng lên, haizz cứ đà này chắc ngủ luôn quá. Hạ Đồng đi xuống nhà thì thấy Thiên vẫn còn đứng đó chưa đi, hơi thắc mắc cô hỏi: - Sao anh chưa đi? - Anh đợi em thôi. - Anh không cần đợi em đâu, em tự đi được mà. - Cũng không sao anh đang rãnh, có cần đi nhờ không? - Không! Không cần đâu! Em tự đi được mà này Dương Tử đâu? - Anh vào phòng thấy em ấy đang ngủ nên không quấy rầy,cứ để em ấy ngủ đi khi nào tỉnh bà quản gia sẽ lo liệu! - Ừm, vậy em cũng yên tâm! Thôi em đi học luôn nha, bye bye anh Thiên! - Hạ Đồng cười tươi rồi bước đi, mặc dù Thiên đang cố muốn đưa cô đến trường.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc