Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chuyện tình hoàng gia » Phần 145

Chuyện tình hoàng gia

Phần 145

Ba ngày sau Hạ Đồng được xuất viện, Dương Tử chở cô về nhà Chính, trên đường đi anh luôn chu đáo hỏi han cô, xem cô có mệt gì trong người hay không? Có thấy khó chịu không? Làm cô ấm lòng hẳn.

Khi cả hai bước vào phòng khách lặp tức bao nhiêu là cặp mất nhìn, Hạ Đồng cũng hiểu thái độ của Dương Tử thay đổi với cô như chong chóng làm sao mọi người không hiếu kì thắc mắc?

Đúng là đi đến đâu gây chú ý đến đó mà…

– Chị hai.

Hạ Đồng còn tưởng mình nghe lầm, ngước nhìn phía trước, lại thấy Tiễu Lạc từ trên cầu thang chạy xuống, rạng rỡ nụ cười sau đò chạy đến ôm chầm lấy cô.

– Chị hai, Tiểu Lạc lại quay lại đây thăm chị hai rồi nè. – Tiểu Lạc ôm cô ngước đầu nói

– Tiểu Lạc… ! Dương Tử là anh làm phải không? – Hạ Đồng sực hiểu, ngoáy đầu hỏi Dương Tử

Dương Tử chỉ cong môi cười không đáp.

– Cảm ơn.

Nói một tiếng đầy cảm kich, sau đó Hạ Đồng cúi xuống bế Tiểu Lạc lên, nói:

– Chị Thi đâu rồi?

– Anh Khiết Đạt nói tạm thời mượn chị Thi đi, còn bảo Tiểu Lạc không được đến tìm chị Thi. – Tiểu Lạc nói trong lời nói có vài phần bất mãn

– Vậy thì chị hai sẽ chơi cùng Tiểu Lạc, anh Khiết Đạt sẽ mau trả chị Thi cho chúng ta thôi. – Hạ Đồng buồn cười nói

Khiết Đạt, cho dù anh muốn mượn Thi đi cũng đừng bảo Tiểu Lạc không được tìm Thi chứ? Tiểu Lạc rất thích Thi, anh làm thế chẳng khác nào làm Tiểu Lạc đau lòng.

– Được rồi, em mau lên thay đồ đi, để anh coi chừng Tiểu Lạc cho.

Dương Tử tiến lên kéo Tiểu Lạc đang ôm cô ra.

Ai mà biết nhìn Tiểu Lạc ôm cô chặt khít như vậy anh cảm thấy vô cùng khó chịu cùng chướng mắt.

– Hở? Cũng được, em lên thay đồ rồi xuống ngay. – Hạ Đồng còn tưởng anh có lòng tốt, gật đầu cười một cái sau đó đi lên trên phòng

Hạ Đồng vừa đi khuất Dương Tử ngồi xuống ghế sô pha để Tiểu Lạc ngồi lên đùi mình, anh nghiên túc nói:

– Tiểu Lạc, em có thích anh Dương Tử và chị Hạ Đồng bên nhau không?

– Có phải là tối ngày bên nhau, sau này còn có em bé không? – Tiểu Lạc tròn xoe mắt nhìn Dương Tử

– Hừm… cái đó… cũng có thể nói là như vậy. – Dương Tử dừng một chút gật đầu

Anh thật khâm phục, Tiểu Lạc mới ấy tuổi đầu đã biết chuyện này rồi.

– Chị hai nói sau này sẽ ở bên cạnh Tiểu Lạc, có phải cũng sẽ tối ngày bên nhau, sau này còn có em bé không? – Tiểu Lạc lại hỏi

– Cái đó… khả năng đó không dành cho em. – Dương Tử nhíu mày nói

– Chị hai không thể cùng một lúc có em bé với anh và em được, vẫn là anh đừng bên cạnh chị hai, sau này lớn rồi Tiểu Lạc sẽ cưới chị hai. – Tiểu Lạc vô cùng ngây thơ nói hết câu

– Chị hai là của anh, cấm em đụng đến chị hai. – Dương Tử trừng mắt, cảnh cáo

– Nhưng chị hai hứa với Tiểu Lạc rồi, anh không được giành chị hai đi.

Cứ tưởng Tiểu Lạc sợ ai mà ngờ thằng bé lại hếch mặt lên trả lời xanh rờn.

– Em… anh cảnh cáo em, em mà dám ôm chị hai nữa là anh không nể nang đó.

Rõ ràng lần ở nhà tình thương thằng bé còn dễ thương lắm mà, sao bây giờ thay đổi một trời một vực vậy?

– Chị hai sau này sẽ gả cho Tiểu Lạc, em sẽ cưới chị ấy, anh đừng hòng cướp chị hai đi.

Nói xong Tiểu Lạc nhanh thoăn thoắt phóng xuống khỏi đùi Dương Tử, chạy lên cầu thang.

– Tiểu Lạc, em thử cưới đi.

Đáp lại chỉ là tiếng bước chạy của Tiểu Lạc cùng luồn gió vu vi thổi vào, Dương Tử đứng nhìn lên trên, nếu không phải là Tiểu Lạc nói ra câu này thì chắc chắn anh sẽ làm kẻ đó đừng bao giờ nghĩ nói được nữa.

– – –

Khu biệt thự cao cấp

Khi Dương Tử rước Thi cùng Tiểu Lạc lên đây thì trong lòng Thi đã có linh cảm chẳng an, quả không sai, hôm qua vừa lên đến đây thì nghe tin cô hôm nay ra viện, tối qua có hỏi Khiết Đạt, anh lại bảo cô về biệt thự cùng anh anh trả lời, ai mà biết anh không cho Tiểu Lạc theo cùng bắt Tiểu Lạc ở nhà Chính cùng Dương Tử.

Đã vậy khi cùng về biệt thự Khiết Đạt lại lật lọng, trắng trợn bắt cô làm một bữa cơm mới nói, cô cũng nấu, anh còn không cam tâm bắt cô hôn anh, ừ thì hôn, hôn xong lại bảo anh bận học rồi bay vèo về phòng.

Thi tức đến mức muốn cầm dao lên giết Khiết Đạt, rõ ràng đang chơi cô mà. Được lắm, cho anh biết tay.

– Vương Khiết Đạt, anh lăn ra đây cho em. – Thi xắn tay áo, chống nạnh đành hanh mở tung cửa

– Thi… – Khiết Đạt giật mình, thuận tay đóng Laptop lại

– Bây giờ có chịu nói ra vì sao Hạ Đồng nằm viện chưa? – Thi đi vào đứng trước mặt anh, mắt bắn ra lửa

– Anh hỏi em này, Hạ Đồng nằm viện thì em lo lắng đến thế, lỡ là anh em có thế không? – Khiết Đạt nhanh chóng xoay chuyển đề tài

– Anh hỏi gì ngộ thế, Hạ Đồng là bạn em, anh là bạn trai em, cả hai em đều lo lắng như nhau mà. – Thi buông tay xuống đáp

– Anh muốn hơn thế. – Khiết Đạt lấn tới

– Aiss… đừng tưởng em không biết anh đang cố ý đánh trống lảng. – Thi không ngu ngốc mà bị anh gạt

– Aiss… anh cũng có nói cho qua đâu, em trả lời anh, anh trả lời em.

– Ok. Nếu anh thực sự nằm viện, em sẽ mỗi ngày vào thăm anh, nấu món ăn bổ dưỡng cho anh, còn quan tâm hơn cả Hạ Đồng được không? – Thi nói, không câu nào là nói dối, chỉ là bên ngoài cười xuề xòa như trả lời cho có

– Em xem, em rõ ràng không có thành ý làm sao anh tin. – Khiết Đạt được thế làm tới

– Không biết, anh bảo em nói em nói rồi, giờ anh nói đi. – Thi phất tay

– Anh buồn ngủ rồi. – Khiết Đạt nói xong thì người cũng đã nằm trên giường

Thi đứng yên tại chỗ, sau một giây máu nóng cũng dồn lên não, chỉ trong ngày hôm nay cô đã bị anh gạt đến ba lần.

– Vương Khiết Đạt. – Thi nghiến răng nghiến lợi

– Ra ngoài tắt đèn dùm anh. – Khiết Đạt còn không biết sắp gặp đại họa, vẫn nằm trong chăn nhắm nghiền mắt

– Anh muốn ngủ? Được, em xem anh ngủ đến bao giờ. Ngồi dậy trả lời em mau.

Thi nói liền nhảy lên giường lôi anh dậy, anh lại lì như trâu không ngồi dậy nằm dài trên giường, Thi liền quơ lấy chiếc gối đập vào người anh.

– Mau ngồi dậy cho em, anh mà không dậy em đánh anh đến chết.

– Em nỡ sao? – Khiết Đạt mở mắt

– Có gì không nỡ? Trả lời em mau. – Thi trừng mắt

– Em vô tâm quá.

– Vương Khiết Đạt, em làm theo anh sao anh không giữ lời, cái này có gì to tát, nói một câu là xong chứ gì?

– Mai anh nói.

– Mai nói… ? Được… cho anh mai nói.

Nói xong, Thi cúi người miệng hướng tới tay Khiết Đạt không do dự há miệng cắn lấy.

– Áaa… Thi, em mau nhả ra cho anh… mau nhả ra… – Khiết Đạt không đề phòng cánh tay bị Thi cắn suýt nữa nhảy dựng

Mà Thi đối với lời nói của anh không xem ra gì, ngay cả 0. 0000000001 gam cũng không có.

– Thi… Thi, anh nói, anh nói… em mau nhả ra đi… đau chết anh rồi. – Khiết Đạt vội vàng cầu hòa

Thi ngước nhìn, ánh mắt nghi hoặc trừng anh, dám gạt cô, cô liền không do dự cầm dao chém chết anh.

– Anh thề, anh thề. – Khiết Đạt nói, giơ tay kia lên cao

Thi liếc anh một cái, sau đó mới nhả ra.

Dấu răng in hằn lên cánh tay săn chắc của Khiết Đạt, Khiết Đạt vội xoa tay mình, ách anh đùa thôi mà làm gì mạnh tay thế chứ?

Khiết Đạt kể Thi nghe, chuyện tổ chức leo núi đến chuyện Hạ Đồng bị bắt ra sao, kể rõ từng chi tiết, ngay cả tình cảm của Hạ Đồng và Dương Tử ra sao.

– Haiz… thế mà từ trước đến giờ Hạ Đồng không nói gì về chuyện tình cảm của cậu ấy, thật là, bao giờ cũng chịu một mình. – Thi khẽ thở dài

– Đó là chuyện bọn họ, chúng ta vẫn lo cho hai đứa mình được rồi. – Khiết Đạt nói, liền vòng tay ôm Thi

– Anh đó, lúc nào cũng chỉ có cái miệng. – Thi bất ngờ bị anh ôm liền ngã nhào vào lòng anh, cũng không đẩy anh ra

Thi bất chợt thấy dấu răng trên tay anh do mình cắn để lại, có một chút máu rỉ ra, cô đau xót, tay xoa xoa chỗ vết cắn, nhẹ giọng nói:

– Đau lắm phải không? Nếu nói ra thì em đã không tức giận mà cắn anh.

– Em còn biết anh đau sao? Em xem, chảy cả máu này.

– Được, cái này em sai, em xin lỗi. Nhưng mà anh đã mang dấu ấn của em, cấm anh ra ngoài lén phén với cô gái khác. – Thi ngước đầu nhìn anh, cảnh cáo

– Dấu ấn?

– Phải, dấu răng này là dấu ấn anh là của em, anh mà cùng cô gái nào khác như hôm ở bar thì đừng trách em.

– Này, rõ ràng cái này em tức giận cắn anh chứ dấu ấn gì? Không tính, nếu cắn cũng cắn ở đây này. – Khiết Đạt cười ranh ma, sau đó chỉ vào môi mình

– Anh… không chơi nữa, em đi ngủ. – Thi nói, muốn ngồi dậy

Nhưng mà Khiết Đạt nhanh hơn cô, trước khi cô ngồi dậy thì đã cúi đầu hôn lấy Thi, chiếc lưỡi nóng bỏng nhanh chóng cạy hàm răng của cô chui vào trong tùy ý hút lấy mật ngọt.

Đầu óc Thi hơi choáng váng vì bị tấn công bất ngờ, đến khi nụ hôn kia càng ngày càng cuồng nhiệt càng nóng bỏng Thi vô thức vòng tay ôm lấy cổ Khiết Đạt ngây ngô đáp lại.

Nụ hôn kéo dài dằng dẳng như không dừng lại, chỉ có hai con người tin hòa cùng nhịp đập, đối phương chỉ còn có nhau.

Sáng hôm sau Hạ Đồng vẫn đi học bình thường, chỉ là có một thứ đặc biệt hơn. Sau khi thay đồ xong Hạ Đồng xuống bếp dọn thức ăn lên bàn. Thiên cùng Dương Tử từ trên cầu thang đi xuống, Thiên vẫn ấm áp nụ cười hiền hậu trên môi, Dương Tử vẫn lạnh lùng như xưa nhưng mà tảng băng bên trong con người đã tan chảy từ từ.

– Hạ Đồng, em vẫn chưa khỏe, để chị Ly làm được rồi. – Dương Tử cau có kéo cô ngồi xuống ghế

– Em… – Hạ Đồng còn định từ chối thì đã được anh đặt xuống ghế

– Lúc nghe em bị bắt anh và chị Tuyết Ny rất lo cho em, bây giờ em chỉ vừa xuất viện nên nghe lời Dương Tử đi. – Thiên lên tiếng

– Vâng.

Hạ Đồng đành đồng ý. Cô chỉ định dọn thức ăn lên rồi đi học ngay mà, hic kiểu này lại bị bắt ăn sáng cho xem.

– Thiếu gia, có cần đem thêm một phần không? – chị Ly bưng hai phần ăn lên, hỏi anh thêm

– Về sau mỗi sáng đều làm thêm một phần cho Hạ Đồng. – Dương Tử chậm rãi nói

– Dạ!? Tôi biết rồi. – chị Ly thoáng ngạc nhiên, sau đó lại cười

Chị Ly nhanh chóng đem phần ăn sáng lên cho cô, Hạ Đồng cúi đầu nhìn phần ăn của mình, khẽ thở dài trong bụng.

– Tiểu Lạc vẫn chưa thức sao? – Dương Tử vừa uống một ngụm coffee vừa hỏi

– Ừm. – Hạ Đồng gật đầu nhẹ, sau đó ăn tiếp

– Không hợp khẩu vị sao? – Dương Tử thấy cô không ăn nhiều như mọi ngày, hỏi

– Không phải, chỉ là chưa thấy đói vả lại em định vào trường ăn. – Hạ Đồng ngẩng đầu xua tay nói

– Tập từ từ đi, sáng nào em cũng phải ăn sáng cùng anh, ăn hết anh mới cho đi học.

Cô biết rõ thế nào anh cũng trả lời những câu ngang như thế mà.

– Anh đi đón Tuyết Ny đi học trước. – Thiên đang ăn giữa chừng thì buông nĩa, tao nhã dùng khăn lau miệng, sau đó đứng dậy sảy bước chân dài ra ngoài

Hạ Đồng cúi thấp đầu ăn từng miếng thịt bò vào miệng, quả thật cô chưa đói, với lại món beef steak này nói sao cũng không hợp với cô.

– Ngày mai, có thể ăn cơm rang trứng không? – Hạ Đồng hơi ngước nhìn anh, ngập ngừng hỏi

Bây giờ, cô lại thích cơm rang trứng…

Dương Tử im lặng nhìn cô, một lúc lâu buông nĩa xuống, lấy khăn lau miệng mình ngã người dựa vào ghế, nói:

– Hay là em tự làm có lẽ ngon hơn.

Hạ Đồng hoàn toàn không biết nói gì hơn nữa.

– Cái đó… vì sao Trịnh Bạch Mai thoát được mà báo ọi người đến cứu chúng ta? – Dương Tử trầm giọng nhìn cô hỏi

– Em… làm sao biết. – Hạ Đồng nói, hai tay dưới gầm bàn siết chặt

– Viễn bị cảnh sát bắt, hắn ta có nói với cảnh sát nhờ nói lại với anh là Trịnh Bạch Mai mới là người bắt em, hắn ta chỉ thừa cơ hội mà hợp tác thôi, anh vẫn luôn nghi ngờ nên hỏi em.

– Em… không biết. – Hạ Đồng né tránh câu hỏi của anh

– Em biết rồi đúng không? – Dương Tử nhíu mày chặt

– Em… phải, là Bạch Mai bắt em, còn Viễn chỉ là thừa dịp mà đem em ra đe dọa anh. Nhưng mà Bạch Mai đã bảo mọi người cứu chúng ta.

– Hạ Đồng, cho dù cô ta có kêu người đến giúp chúng ta nhưng cũng vì cô ta chúng ta mới bị Viễn hành hạ, cho dù có thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua.

– Anh định làm gì?

– Chỉ cần em đừng xen vào là được…. Còn việc này, chuyện lần ở Paris…. em có tin anh nói không? Là Bạch Mai và Lăng Hạo…

– Em…

Thật ra trong lòng cô đã biết đáp án nhưng mà không dám thừa nhận, anh ấy quá tốt, như một thiên sứ mà ông trời ban tặng luôn âm thầm quan tâm cô, dù anh ấy làm gì chắc hẳn có lí do cả chỉ là… chuyện này thật sự làm cô rất khó xử.

Lăng Hạo, là em có lỗi… nếu một mai em quay về bên cạnh Dương Tử, anh đừng đau lòng, bởi vì từ trước đến giờ em chỉ yêu Dương Tử… em là đứa con gái xấu xa… xin lỗi anh Lăng Hạo.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất