Hạ Đồng khó khăn hô hấp, ngực phập phồng, hơi thở rối loạn, cứ tưởng như không thở được. Đầu óc cô trống rỗng đầy hoang mang, ánh mắt tĩnh lặng giăng một lớp sương dày đặc nhìn Viễn.
Mọi chuyện quá đột ngột, cô khó mà tiếp thu nổi!!!
Bạch Mai, Bạch Mai là người kêu Viễn bắt cô? Không thể là sự thật, đó không phải…
– Anh nói dối, anh đã làm gì Bạch Mai rồi? Anh thả Bạch Mai ra. – Hạ Đồng điên cuồng lắc đầu, cố gắng gạt bản thân lời Viễn nói chỉ là muốn kich động côcô
– Tao phải khâm phục mày, như thế còn lo lắng cho nó, nếu mày muốn tao sẽ kêu nó ra để đối chứng với mày. – Viễn cười đầy chế nhạo buông cằm cô ra, sau đó hướng mắt về phía cửa
Hạ Đồng mơ hồ nhìn ra phía cửa, một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc ngắn hiện ra, do khúc xạ ánh sáng nên không nhìn rõ mặt của cô gái.
Nhưng mà bộ đồ cô gái đang mặc, dáng người cả mái tóc ngắn đó, đều cho cô biết cô gái đó là ai. Thì ra Viễn không gạt cô!!!
Hạ Đồng tự cười giễu bản thân, mắt bị lớp sương dày làm mơ hồ, cư nhiên người cô xem là bạn thân nhất lại muốn giết chết cô.
Bạch Mai từng bước từng bước đi vào trong, ánh mắt xanh biếc hiện lên ân hận cùng áy náy không nhìn Hạ Đồng.
– Tao đây có lòng tốt cho hai tụi mày nói chuyện, mày cứ hỏi cô ta thoải mái, để xem mày còn không tin. – Viễn cười khinh khỉnh sau đó cùng Mạnh Long ra ngoàingoài
Cánh cửa đóng lại bên trong ngoài ánh sáng từ trên lỗ thông gió chiếu vào thì không còn ánh sáng nào nữa, trong lòng Hạ Đồng như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn Bạch Mai, đôi mắt đã đầy hơi nước, giọng lạc đi cố gắng nói:
– Vì sao?…
Bạch Mai không hiểu ý Hạ Đồng nói, ánh mắt hiện lên sự áy náy, chờ cô nói hết.
– Vì sao cậu lại muốn giết chết tớ? Không phải cậu nói chúng ta mãi là bạn sao? Cậu nói sẽ bảo vệ tớ sao? Vì sao người muốn giết chết tớ lại là cậu? – Hạ Đồng như bị hàng vạn kim nhọn đâm vào tim, giọng nói run rẩy không dám tin Bạch Mai lại làm thế với mình
– Xin lỗi… Hạ Đồng… – ngoài hai từ xin lỗi ra thì lúc này Bạch Mai không biết nói hai từ nào khác
– Cậu thừa nhận, là cậu kếu Viễn bắt tớ sau đó giết tớ? – Hạ Đồng ngây ngốc, ánh mắt bị màn nước dày đặc làm mơ hồ
Bạch Mai không trả lời mà né tránh, không dám nhìn Hạ Đồng.
– Ha… người tôi xem là bạn, người tôi tin tưởng lại muốn giết chết tôi. – Hạ Đồng cười chát đắng
– Hạ Đồng… cậu mắng tớ chửi tớ tớ cũng không nửa lời oán trách, nhưng cậu hãy tin tớ, tớ thật sự xem cậu là bạn, là người bạn thân nhất từ trước đến giờ. – Bạch Mai lời nói phát ra từ tận đáy lòng, không hề gian dối
Bạch Mai không cần Hạ Đồng tin, chỉ cần Bạch Mai cô chưa từng nghĩ sẽ dồn Hạ Đồng vào đường chết, tất cả đều do Kim Sa Sa mà ra.
– Tin cậu? Làm sao tôi tin được nữa? Thì ra từ trước đến giờ những rắc rối xung quanh tôi, những lần gặp nguy hiểm đều là cô gây ra, Trịnh Bạch Mai tôi đã làm gì cô mà cô phải dồn tôi vào con đường chết mới cam? – Hạ Đồng chua chát trong lòng, ánh mắt nhòe lệ nhìn Bạch Mai
– Tớ… – Bạch Mai định nói ra hết một lần nhưng mà lại ngừng lại không nói
Nói ra thì không những không cứu được Hạ Đồng có khi cả gia đình Bạch Mai sẽ liên lụy theo.
– Cậu nói cho tớ biết là cậu có nỗi khổ đúng không? Là cậu bị ép chứ không phải là cậu muốn? Làm ơn hãy nói là cậu bất đắc dĩ đi… – Hạ Đồng gần như òa khóc cầu xin Bạch Mai, cô vẫn không tin Bạch Mai là con người độc ác như thế
– Xin lỗi…
Xin lỗi… Hai từ xin lỗi cũng đủ chứng minh mọi chuyện là sự thật, Lâm Hạ Đồng mày thật ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc….
– Bất kì ai ở nơi phồn hoa phức tạp này đều có thể lừa gạt tôi nhưng mà cậu thì không thể, bởi vì cậu là người bạn thân nhất của tôi ở nơi này, vậy mà… haha Lâm Hạ Đồng tôi đáng lí không nên dễ tin người… – Hạ Đồng trong lòng chua xót
Cô cứ nghĩ ở nơi xa hoa của những con người chuyên lừa lọc nhau đổi chác thì cô tìm được người bạn thật sự, nào ngờ là do cô quá ngu ngốc khi tin Bạch Mai.
Nhưng mà vì sao lúc Viễn muốn bắ cô thì Bạch Mai lại kéo cô bỏ chạy, vì sao lại nhìn cô bằng ánh mắt áy náy hối hận chứ không phải căm hận? Rốt cục là Bạch Mai muốn giết cô hay là ai khác?
– Hạ Đồng, cậu quá dễ tin người, xung quanh cậu luôn có người muốn tìm cách hại cậu, nếu cậu có thể thoát khỏi nơi này thì hãy cẩn thận người bên cạnh cậu. – Bạch Mai nói đồng thời nhắc nhở cô, sau đó quay người ra ngoài
– Bạch Mai cậu nói thế là có ý gì? Bạch Mai… cậu nói hết đi chứ?… Bạch Mai…
Mặc cho Hạ Đồng kêu Bạch Mai đến khan cả họng thì Bạch Mai vẫn bỏ ra ngoài không ngoáy đầu lại. Cánh cửa đóng cũng là hình dáng Bạch Mai mất sau cánh cửa, Hạ Đồng tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng lại.
Dương Tử nói phải, anh cảnh cáo cô đừng nên tiếp xúc nhiều với Bạch Mai vậy mà cô không tin anh lại tin Bạch Mai nhưng mà… nếu Bạch Mai từ trước đến giờ gạt cô thì chuyện Lăng Hạo với Bạch Mai mà Dương Tử nói… là thật hay là giả!??
Lăng Hạo… Bạch Mai đã gạt em, anh đừng giống bạn ấy bởi vì em thà chọn tin tưởng anh chứ không tin Dương Tử, cho nên anh tuyệt đối đừng gạt em…
…
Ba tiếng tìm kiếm trôi qua trong sự trở về không có kết quả của bốn người con trai, Dương Tử trầm tĩnh suy nghĩ ra biện pháp tìm cô, Lăng Hạo thì không kiên nhẫn giữ được bình tĩnh, trút giận vào cái cây to trước nhà trọ, còn Khiết Đạt và Đình Hiên thì lo lắng cho sự an nguy của cô.
– Chết tiệt, tôi mà biết là ai chắc chắn hắn ta không toàn htây với tôi. – Lăng Hạo ánh mắt hằn học, tia máu cũng hiện đầy
– Cậu bình tĩnh có được không? Giờ phút này phải tìm ra cách tìm Hạ Đồng kìa. – Dương Tử quay sang gắt, anh đã phiền chết rồi tên này còn nói nhiều thì anh cũng chẳng khách sáo
– Cậu thì tốt gì, cậu cứ đi tới đi lui có nghĩ ra gì đâu chứ? – Lăng Hạo khinh bỉ
– Lăng Hạo… cậu tốt nhất câm miệng cho tôi, Hạ Đồng bị bắt đi cậu không nghĩ ra cách thì thôi chỉ đứng trút giận lên cái cây, nó giúp cậu tìm ra Hạ Đồng đó. – Dương Tử bị chọc giận không nể nang
– Hừ, cậu nói hay nhỉ? Vậy cậu đã nghĩ ra cách chưa? Bản thân mình chưa tốt thì đừng nói người ta. – Lăng Hạo xem thường hừ lạnh
– Cậu… – Dương Tử hung hăng túm cổ áo Lăng Hạo giơ nắm đấm
– Hai cậu thôi đi giờ phút này không lo cho Hạ Đồng thì thôi còn lo cãi nhau. – Khiết Đạt không vui cau có nói
– Tôi không đôi co với cậu. – Dương Tử buông tay ra, sau đó không đếm xỉ đến Lăng Hạo nữa
Cứ tiếp tục hoài cũng không phải là cách, cho nên Dương Tử cùng Lăng Hạo điện thoại cho người đến chi viện cùng nhau đi tìm tung tích của cô, đoàn người dù bất kể ngày đêm vẫn tìm cô. Mặc dù đem về chỉ là con số không.
Đến ngày thứ hai Hạ Đồng bị mất tích, Dương Tử đã chịu không nổi nữa ngay cả bình tĩnh ban đầu cũng mất, khuôn mặt ngày nào đã giăng một mảng mây đen, từ lúc cô mất tích anh không ăn chỉ uống nước trừ cơm, đến cả ngủ cũng rất ít, một ngày chỉ ngủ ít nhất ba tiếng bởi vì mỗi lần chợp mất đều thấy cô đang bị hành hạ thê thảm.
Mà Lăng Hạo thì không hơn Dương Tử là mấy, hai ngày nay anh ít nói hẳn, không vui vẻ như thường nữa, tâm trạng hay nổi cáu, chỉ cần đám người đi tìm cô về báo cáo không tìm được thì anh lặp tức “tặng” mỗi người một đấm.
Ai mà không biết trong mất cả hai anh, cô rất quan trọng…
…
Hạ Đồng bị trói bên trong căn phòng u tối kia, ánh mắt tuyệt vọng, đã hai ngày rồi ngoại trừ bọn người bắt cô cho cô uống nước ra thì cô không có một miếng gì bỏ vào bụng, ngay cả Bạch Mai cũng không đến nữa, hai ngày trải qua sự đánh đập của bọn người tên Viễn, bị bọn họ hành hạ cay nghiệt, ngay cả bản thân cô cũng tưởng vừa trải qua khoảnh khắc sống đi chết lại, cô chỉ mong mọi người sẽ tìm ra cô, cô rất muốn hỏi rõ Bạch Mai sự thật.
Bọn người tên Viễn không đánh bằng tay chân mà chỉ bằng roi da và dây thắt lưng mà đánh cô, nhiều lần có người có ý làm nhục cô nhưng mà Bạch Mai liền uy hiếρ mặc dù lí do của Bạch Mai là cô chủ không cho phép, cô luôn có cảm giác là Bạch Mai muốn bảo vệ cô, cô cũng cảm nhận cô chủ mà Bạch Mai nói mới là chủ mưu thật sự.
“Rầm” một cái, cánh cửa lại bị đá văng, Hạ Đồng không cần nhìn cũng đủ biết là ai, mấy ngày nay cũng chỉ có bọn họ mà thôi, bọn người của tên Viễn.
Viễn khinh khỉnh cười, bước vào trong cùng Mạnh Long, dừng trước mặt cô.
– Anh muốn gì nữa? – Hạ Đồng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, máu tươi do những trận đánh dính đầy trên áo, cô khàn giọng hỏi
– Tao nói cho mày biết, người tao ghét nhất chính là Dương Tử, nó lại yêu mày, mày bảo tao làm sao đây? – Viễn cười nham hiểm, tay siết cằm cô
– Anh… anh muốn làm gì Dương Tử? Tôi là bạn gái Lăng Hạo… tôi không có quan hệ gì với Dương Tử… Lăng Hạo cũng không đụng chạm tới anh… – Hạ Đồng cơ thể run lên, lo lắng nói
– Chậc chậc, đáng tiếc mày lại là người Dương Tử yêu, Dương Tử xem tao như con chó, tao thề sẽ cho nó hiểu cảm giác quỳ gối dưới chân tao, mày nói xem, tao nên làm gì?
Viễn nói ánh mắt hiện lên tia khát máu, tay siét chặt cằm Hạ Đồng thêm.
Mặc dù đau nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không yếu đuối kêu lên.
– Mày chờ đi, tao sẽ cho mày thấy nó thảm hại đến chừng nào. – Viễn nói xong buông tay ra cười lớn một tràng, xung quanh chỉ bị thù hận bao quanh.
Hạ Đồng trong lòng run lên từng cơn sóng dữ dội, trực giác cho cô biết mọi chuyện chi mới bắt đầu, là cô chủ gì đó bắt cô muốn cô chết nhưng mà Viễn lại thừa dịp muốn trả thù Dương Tử. Là cô liên lụy anh, là cô nên tin lời anh… Là cô có lỗi…
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc