– Em uống nước đi, chắc em mệt lắm rồi. – Lăng Hạo đưa chai nước suối đã mở nắp sẵn cho cô
Hạ Đồng mỉm cười sau đó cầm chai nước uống một ngụm.
Dương Tử ngồi bên hòn đá đối diện, nhìn hai người trước mặt quay đi không muốn nhìn thấy tiếp, ngửa đầu uống chai nước suối trong tay mình. Giá mà vị trí ấy là anh ngồi chứ không phải Lăng Hạo!?
– Dương Tử, anh ăn đi còn lâu lắm mới tới thác nước. – Sa Sa đi đến dáng vẻ điệu đà chìa chiếc bánh ngọt trước mặt Dương Tử
– Không cần, tôi không đói. – Dương Tử tiếp tục uống nước không nhận chiếc bánh kia
– Vẫn còn lâu lắm mới tới thác nước anh không ăn sẽ đói bụng cho xem. – Sa Sa bắt đầu mất kiên nhẫn, lần nào anh cũng dùng thái độ này với cô, làm cô không chịu nổi nữa
– Không cần. – Dương Tử lại cự tuyệt
Sa Sa mím môi mặt, sắc mặt một mảng đỏ mảng đen, căm hận liếc về phía Hạ Đồng. Kim Sa Sa sao lại thua hai con nhỏ nghèo hèn này được cơ chứ?
Bạch Mai hơi giật mình ngước nhìn chiếc bánh trước mặt mình lại nhìn người con trai đưa ình, khóe môi giần giật.
– Không ăn sao? – Đình Hiên thấy Bạch Mai cứ nhìn mình như không muốn lấy hỏi
– Không, nhưng mà… sao lại cho tôi? – Bạch Mai vội đáp, lại thắc mắc
– Không đói sao?
– Đói.
– Thế thì được rồi, đói thì cầm lấy đi đừng hỏi nhiều.
Nói đoạn Đình Hiên quăng chiếc bánh cho Bạch Mai, rồi quay người đi lại Khiết Đạt.
Bạch Mai ngây ngốc nhìn Đình Hiên, sau đó cúi nhìn chiếc bánh ngọt trong tay, bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Bạch Mai vừa ăn chiếc bánh vừa nhìn xung quanh, vô tình đụng phải đôi mắt đỏ hừng hực của Sa Sa đang nhìn mình, Sa Sa khé liếc sang Hạ Đồng, ám chỉ còn chưa ra tay?
Bạch Mai cắn môi, ép buộc bản thân gật đầu một cái.
Thôi thì đã đến bước này thì phải tiếp tục làm thôi… Xin lỗi Hạ Đồng, có trách thì trách Kim Sa Sa kìa!!!
Bạch Mai đứng lên, phủi phủi chiếc quần mình đi về phía Hạ Đồng đang ngồi cùng Lăng Hạo.
– Hạ Đồng, cậu đi với mình được chứ? – Bạch Mai nhìn Hạ Đồng cười mỉm
– Cậu định đi đâu? – Hạ Đồng hơi không hiểu ý tứ của Bạch Mai
– Ừ thì… – Bạch Mai hơi đỏ mặt tay gãi gãi đầu mình
Hạ Đồng nhíu mày, sau đó trong đầu lóe sáng.
– À, tớ hiểu rồi… chúng ta đi.
Hạ Đồng hiểu chuyện sau đó cười khì khì đứng lên.
– Hạ Đồng, em đi đâu? – Lăng Hạo hỏi giật ngược cô lại
– Em đi với Bạch Mai một tí, lát em quay lại. – Hạ Đồng nhìn anh cười tươi
– Anh không an tâm cho lắm, để anh đi cùng. – Lăng Hạo đề xuất
– Ấy, anh là con trai sao lại đi cùng được chứ? Bọn em sẽ cẩn thận mà. – Hạ Đồng xua tay
– Nhưng… thôi được, đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận. – Lăng Hạo chu đáo nhắc nhở
– Em biết rồi, đừng lo lắng. – Hạ Đồng tươi cười sau đó nắm tay Bach Mai đi
Lăng Hạo nhìn cô cùng Bạch Mai, trong lòng lại dâng lên một hồi bất an, cứ như có chuyện sắp xảy ra với cô. Có lẽ anh quá đa nghi……
– – –
– Bạch Mai, thế này thì sao cậu giải quyết “tâm sự” được? – Hạ Đồng nhíu mày nhìn xung quanh một lượt nói
– Tớ… thật ra tớ… – Bạch Mai cắn rứt trong lòng muốn nói hết ra cho cô biết
– Cậu thế nào? Cậu khó chịu phải không? Để xem… – Hạ Đồng vẫn vui vẻ
– Hạ Đồng, nếu như cậu biết tớ làm gì cậu, cậu sẽ thế nào? – Bạch Mai nói xong nhìn Hạ Đồng thầm quan sát thái độ cô
Hạ Đồng hơi ngây ngốc một lúc, sau đó đôi môi anh đào cong lên hiện ra nụ cười, cô trong sáng đáp:
– Sẽ không có. Ở nơi xa hoa này, ai ai cũng lừa gạt nhau, nhưng mà tớ biết ai cũng có thể lừa gạt làm hại tớ nhưng cậu thì không, vì chúng ta là bạn.
Bạch Mai cảm động không kìm chế được ôm lấy Hạ Đồng, nước mắt sắp trào ra lại bị Bạch Mai kiềm lại.
– Phải, chúng ta là bạn, sau này cũng thế, mãi mãi.
– Bạch Mai, xem cậu kìa, có cần kich động thế không? – Hạ Đồng buồn cười
– Không phải… Hạ Đồng… tớ nói cậu nghe, thật ra…
Bạch Mai đang nói thì sựng người lại, buông vội Hạ Đồng ra.
– Bạch Mai, thật ra gì? – Hạ Đồng đang chờ Bạch Mai nói thì đã dừng lại, thấy ánh mắt Bạch Mai nhìn chòng chọc phía sau, cô bất giác quay người lại
Hạ Đồng cau mày khi thấy hai tên con trai trước mặt mình, cô nhận ra một trong hai người bọn họ, hắn là tên Viễn là người lần ở sinh nhật Dương Tử đã gây chuyện với cô.
Chỉ là chưa kịp lên tiếng hỏi vì sao hắn đến đây thì Bạch Mai đã la lên sau đó kéo tay cô bỏ chạy.
– Hạ Đồng, chạy mau.
– Đuổi theo. – Viễn hơi nhếch mép sau đó cùngtên kia đuổi theo cả hai
Hạ Đồng không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc ấy cô đang gặp nguy hiểm.
– – –
– Cứu tôi… Á…
– Hạ Đồng…
Đồng loạt tất cả mọi người đều kinh hoảng, Dương Tử cùng Lăng Hạo đứng bậy dậy vô thức gọi tên cô, trong lòng một hồi tê tái cùng bất an.
– Là tiếng của Hạ Đồng? – Khiết Đạt cũng hốt hoảng
– Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi. – Dương Tử nói xong liền gấp gáp chạy về phía lúc nãy Hạ Đồng cùng Bạch Mai đã đi
Nhanh chóng cả đám người cũng đuổi theo.
Khi mọi người đến nơi thì chỉ thấy chiếc giày thể thao của Hạ Đồng nằm trên đám cỏ dại, khỏi cần nói ai cũng đoán được cô xảy ra chuyện gì.
– Chết tiệt, là ai bắt Hạ Đồng đi chứ? – Lăng Hạo trong lòng như bị lửa đốt tâm can, chỉ còn biết trút buồn bực lên đám cỏ dại xung quanh mình
Mà Dương Tử cũng không khác gì Lăng Hạo, nhưng mà anh phải bình tĩnh, lúc này mà mất kiểm soát không giữ được bình tĩnh thì sẽ không tìm được cách cứu cô.
– Tôi nghĩ bọn người bắt Hạ Đồng không phải vì tiền. – Dương Tử trầm ngâm nhìn Lăng Hạo
Lăng Hạo sựng lại, nhanh chóng hiểu hàm ý của Dương Tử.
Thật ra hai người bọn họ gây thù chuốt oán rất nhiều người, nhưng đa số đều căm hận nói sẽ trả thù, bởi vì không một ai làm gì được họ, mà hai anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ lại có thứ dùng để đe dọa cả hai, cũng như không nghĩ đến có người lấy cô ra uy hiếρ cả hai. Là bọn họ làm thì tìm bọn họ, đừng làm liên lụy đến cô.
– Ý cậu là nhắm vào tôi và cậu? – Lăng Hạ mày nhíu chặt, ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm
– Trước hết chúng ta hãy đi tìm xem bọn người đó có thể đưa Hạ Đồng đi đâu, còn lí do thì hãy tính sau. – Khiết Đạt cũng hiểu ý, nói
– Khiết Đạt nói phải, đợi hai cậu biết ai làm biết lí do thì Hạ Đồng sớm gặp nguy hiểm rồi. – Đình Hiên cũng nói vào
– Bây giờ tôi đi hướng này, ba người chia làm ba hướng chúng ta đi tìm Hạ Đồng, ba tiếng sau gặp ở nhà trọ, còn cô Sa Sa, cô quay về nhà trọ đi. – Dương Tử nói xong đồng thời quay người đi tìm Hạ Đồng
Ba người kia cũng nhanh chóng chia làm ba ngã mong tìm được cô, trong lòng hai người con trai như bị lửa thêu rụi hoàn toàn, cả hai đều lo sợ, sợ là vì mình mà cô xảy ra chuyện, sợ là cả hai lại một lần nữa hối hận, gián tiếp làm cô phải chết, như cô ấy……
…
Sau nửa tiếng thuốc mê hết tác dụng, Hạ Đồng mới bắt đầu có lại ý thức, động đậy mi mắt nặng trĩu ra, nhìn xung quanh.
Ở đây xung quanh ngoài bốn bức tường cùng cảnh cửa để ra vào kia thì chẳng còn gì nữa, ở đây như một chiếc hộp khổng lồ nhốt cô bên trong. Mạng nhện bụi bặm bám đầy trên tường cũng đủ thấy ở đây đã lâu không có người lau dọn, xung quanh lại không có ánh sáng gì chỉ suy nhất phía trên trần nhà có cái lỗ thông gió để ánh sáng có thể chiếu vào.
Hạ Đồng thì đang ngồi trên ghế, hai tay bị đưa ra sau trói chặt bằng dây thừng, miệng bị dán lại chỉ phát ra tiếng ư ư ở cổ họng.
Lúc nãy khi bị hai tên con kia rượt thì cô đã liều mạng cùng Bạch Mai chạy nào ngờ vì sơ suất mà vấp té, cô bị tên Viễn túm lấy còn Bạch Mai bị tên kia lôi lại.
Cô phản kháng cắn vào tay tên Viễn làm hắn đau mà tay nới lỏng cô liền nhân cơ hội thoát thân, nhưng mà thấy Bạch Mai vẫn còn bị bắt nên cô quay lại giúp Bạch Mai, nào ngờ mình bị tên Viễn phía sau chụp thuốc mê, ý thức cô dần mơ hồ ý chí sinh tồn còn sót trong người cô dùng sức lực cuối cùng hét lên mong mọi người nghe thấy, trước khi ngất cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt áy náy cùng lời xin lỗi bên trong đó rồi ngất lịm.
Có lẽ là cô nhìn nhầm? Bạch Mai không có lí do gì nhìn cô bằng cặp mắt đó.
_Rầm
Cánh cửa đột ngột bị đá văng ra một cách mạnh bạo, ánh sáng từ ngoài hắt vào rọi vào mặt cô làm cô không thích ứng kịp mà né đi, mãi một lúc lâu mới có phản ứng.
– Tỉnh rồi sao? – Viễn nhìn cô hơi nhếch mép, ý cười xấu xa hèn mọn
– Bạch Mai đâu? Anh đã làm gì Bạch Mai?
Viễn còn tưởng sau khi được Mạnh Long mở băng dán ở miệng ra sẽ la lên cầu xin thả cô ra nào ngờ lời đầu tiên lại quan tâm Trịnh Bạch Mai.
– Giờ phút này cô còn lo lắng cho Trịnh Bạch Mai? Hahaha… là cô giả ngốc hay là thật đây? – Viễn cười lớn, như cô vừa nói ra một điều nực cười
– Anh nói thế là sao? Bạch Mai đâu? Anh thả cô ấy ra, là tôi gây sự với anh muốn gì cứ tìm tôi. – Hạ Đồng không hiểu ẩn ý của Viễn vẫn một lòng lo cho Bạch Mai
Lúc nãy tỉnh dậy đã chỉ có một mình cô bên trong, Bạch Mai cũng chẳng thấy đâu cả, làm sao cô không lo lắng.
– Mày thật là ngây thơ. Thôi được, để ày biết là ai muốn tao bắt mày đến đây. – Viễn dùng tay nắm cằm cô siết chặt, sau đó nhếch mép cười
– Không phải là tôi gây chuyện với anh nên anh bắt tôi sao? – Hạ Đồng nhíu mày, trong lòng trỗi dậy niềm bất an
– Haha… mày ngây thơ lắm rồi đó, đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, để tao nói ày biết…
Viên dừng một chút, tiểu nhân nở nụ cười sau đó chậm rãi nói tiếp, từng chữ đều là nhấn mạnh sợ rằng cô không nghe rõ.
– Trịnh Bạch Mai chính là người kêu tao bắt mày, giết chết.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc