– À, tớ quên còn một điều nữa, nếu cả hai cùng nói thật thì không ai được thưởng, có thưởng khi người đó là người nói thật trong cả hai. – Khiết Đạt tay xoa xoa cằm mình, thích thú nói
– Em không chơi. – Hạ Đồng bất mãn phản đối, chơi kiểu nào cô cũng là người thiệt thòi cả, không chơi
– Em không có quyền không chơi bởi vì trò chơi chính thức bắt đầu. – Khiết Đạt không cho cô cơ hội phản đối đã ma ranh tuyên bố bắt đầu
Ba người chơi mặt ai cũng không vui vẻ ngược lại còn đen thui, âm u như đêm ba mươi. Trò chơi này rõ ràng rất vô lý, hết sức vô lý, rốt cục Khiết Đạt muốn bày trò gì chứ?
– Hm… câu thứ nhất, Hạ Đồng thích làm gì khi buồn? – Khiết Đạt bắt đầu hỏi
– Ăn kem. – đồng loạt cả Dương Tử và Lăng Hạo không do dự đáp
– Hạ Đồng đúng không? – Khiết Đạt quay sang nhìn cô
Hạ Đồng gật đầu một cái. Qủa là lúc buồn cô thường muốn ăn kem, bởi vì kem lạnh ăn vào sẽ giúp cô thoải mái hơn.
– Được, câu hai, bài hát nào khi Hạ Đồng hát sẽ làm người khác buồn? – Khiết Đạt tiếp
– Qúa khứ. – cả hai lại đồng thanh
Khiết Đạt quay sang nhìn cô, thấy cô gật đầu một cái thì biết rõ cả hai nói trúng.
– Được, tới câu ba, Hạ Đồng yêu ai đầu tiên?
Nói xong câu này, lặp tức Hạ Đồng trợn mắt nhìn Khiết Đạt còn Lăng Hạo thì trừng to mắt, Dương Tử hơi bị “thích” câu hỏi này.
Mà khán giả xem bên ngoài thì có người chau mày đen mặt, có người thích thú muốn nghe đáp án.
– Là tôi. / Là Dương Tử. – lại đồng thanh
Lăng Hạo không vui khi nói ra hai từ Dương Tử, ánh mắt nhìn Khiết Đạt đầy mức sát thương.
– Hạ Đồng, có đúng không? – Khiết Đạt lại hỏi cô cho chắc chắn mặc dù anh đã biết trước kết quả
Hạ Đồng vẫn trợn to mắt nhìn Khiết Đạt, một lúc sau mới khó khăn chỉ tay về phía Dương Tử.
Đúng là Dương Tử là ngươi con trai cô yêu đầu tiên nha, cái này không thể gạt người được.
– Tốt, hai cậu cũng rất thành thật. Câu bốn, nụ hôn đầu của Hạ Đồng là ai? – nói xong câu này Khiết Đạt cười sáng lạng, chờ đợi nghe đáp án
Mà sắc mặt Hạ Đồng đã sớm đen như cục than, bản thân hận không thể đến bóp cổ Khiết Đạt, hỏi anh sống làm gì cho uổng vậy? Đáng tiếc cô chỉ đứng đó cười không được mà khóc chẳng xong.
– Vương Khiết Đạt. – Lăng Hạo tay siết chặt nghiến răng ken két gọi tên Khiết Đạt
– Nè nè, tớ không hề hôn em ấy lần nào nha. – Khiết Đạt cười cợt
– Cậu… lặp tức dừng trò chơi này. – Lăng Hạo mặt không thể khó coi hơn nữa, cố gắng kìm nén không nhào đến đấm vào mặt Khiết Đạt cho hả giận
– Nếu cậu dừng cuộc chơi thì Dương Tử thắng. – Khiết Đạt đưa một ngón tay lắc qua lắc lại
– Cậu…
– Nào, trả lời đi. – Khiết Đạt nhướn mày
– Không biết. – Lăng Hạo cau có đáp, trừng mắt nhìn Khiết Đạt
– Là tôi. – Dương Tử chậm rãi nói
Hạ Đồng thấy Khiết Đạt nhìn mình, gật đầu một cái sau đó không ngước mặt lên mà chỉ nhìn mũi giày mình, có cho cô cô cũng không chơi trò này thêm lần nào nữa.
– Dương Tử trả lời đúng nên thắng. Hm… để xem tớ nên thưởng cho cậu gì đây? Hay là ôm hoặc hôn hay là…
– Cái nào cũng không được. – Lăng Hạo phát điên cắt ngang lời Khiết Đạt
Tên Khiết Đạt chết tiệt, rõ ràng cố ý bày ra trò này, nhìn vào ai mà không Khiết Đạt muốn giúp Dương Tử chứ?
– Chậc chậc, cậu thua rồi đừng an gian thế chứ? – Khiết Đạt cười gian tà
– Cậu… Vương Khiết Đạt, đừng tưởng tớ không biết ý đồ của cậu.
– Ý đồ gì? Chỉ là trò chơi thôi mà. – Khiết Đạt nhún vai như thể anh không có làm gì quá đáng
Lăng Hạo nghẹn lời, bây giờ chỉ muốn dùng nắm đấm để xử Khiết Đạt, hai tay siết chặt gân xanh cũng nổi đầy.
– Nào, tớ nghĩ ra rồi. Tớ muốn… Hạ Đồng phải trước mặt mọi người nói sẽ tha thứ cho Dương Tử và cả nói yêu Dương Tử. – Khiết Đạt nói, ánh mắt sáng rực
– Cái gì?
Hạ Đồng gần như hét lớn, Khiết Đạt rốt cục anh muốn bày trò gì hả? Sao lại bắt cô nói vậy? Chẳng nhẽ anh cố ý sao?
– Có chơi phải có chịu. – Khiết Đạt nói
– Khiết Đạt… đừng có quá đáng.
– Bỏ đi, chỉ là chơi cho vui, tôi đi ngủ trước. – Dương Tử phất phất tay, sau đó quay người vào trong
– Dương…
Hạ Đồng định kêu anh nhưng sực nhớ lại im, chỉ đứng nhìn anh đi vào trong.
– Hạ Đồng chúng ta vào.
Lăng Hạo nắm lấy tay cô kéo cô vào trong, không quên tặng ánh mắt đầy mức sát thương của mình cho Khiết Đạt.
– Khiết Đạt, trò của cậu, đừng bao giờ chơi nữa. – Sa Sa đứng dậy phủi phủi tay dính cát của mình, ánh mắt rõ bực bội nói, sau đó cũng vào trong
– Haha… Khiết Đạt, trò của cậu vui đó. – Đình Hiên đứng lên cười hả hê
– Haizz… đáng lẽ có màn đặc sắc để xem ai mà ngờ… – Bạch Mai chậc lưỡi ra vẽ tiếc nuối
– Ba chúng ta lại có cùng ý nghĩ rồi.
Nói rồi cả ba cười lớn, ánh mắt Bạch Mai thoáng nhìn vào trong, ánh mắt có chút biến đổi, rốt cục đi đến bước này là đúng hay sai?
…
– Tên Khiết Đạt khốn kiếp, dám bày ra trò này, rõ ràng là cố tình.
Không khó nhận ra Lăng Hạo rất tức giận, tay vẫn kéo cô đi.
– Lăng Hạo, chỉ chơi vui thôi, anh đừng nổi nóng. – Hạ Đòng tạm hòa dịu anh, trong lòng thầm thở dài, Khiết Đạt anh muốn làm em khó xử thế sao?
– Anh không như em được. – Lăng Hạo dừng lại, quay sang gắt gỏng
– Được, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, kẻo mất vui. – Hạ Đồng xoa xoa tay anh, làm giảm nhẹ cơn tức giận trong anh
– Hạ Đồng, anh không phải người em yêu đầu tiên, cũng không phải là nụ hôn đầu của em, anh chỉ là người bên cạnh em lúc buồn, chỉ có thể nhân cơ hội mà có em, anh thật tồi tệ… – Lăng Hạo mất đi ý chí, nhìn cô đôi mắt thấm đượm buồn
– Lăng Hạo… đừng bao giờ nói thế… anh không phải người em yêu đầu tiên, cũng không phải là nụ hôn đầu của em nhưng đó là quá khứ, hiện tại em sẽ yêu anh, tương lai em vẫn sẽ yêu anh…
– Hứa với anh, dù thế nào, dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn như thế này, đứng trước mặt anh không rời xa. – Lăng Hạo gắt gao ôm lấy cô, cứ như sợ rằng nếu buông ra anh sẽ mất cô
– Được, em hứa không bao giờ xa anh. – Hạ Đồng để anh ôm mình, khẽ mỉm cười
Ánh mắt cô khẽ dừng lại, sau đó hơi chấn động khi nhìn thấy chiếc bóng ở cuối dãy hành lang, tuy người đó núp sau bức tường nhưng cô vẫn biết rõ đó là ai.
Như thế cũng tốt, thấy rồi sẽ biết không còn cơ hội, thấy rồi sẽ biết rõ cô hiện tại đang rất hạnh phúc, thấy rồi sẽ biết rõ cô cũng yêu Lăng Hạo.
Dương Tử quay người, ánh mắt đen rũ một màn sương dày, đứng thêm một lát mới rời đi. Cô đang hạnh phúc, anh nên chúc phúc cô, mỉm cười khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc như thế!!!
…
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy từ rất sớm, với mục tiêu leo lên đỉnh núi ngắm thác nước.
Sau khi ăn sáng xong mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thức uống mang theo rồi cùng bắt đầu cuộc hành trình. Trên đường đi tiếng nói tiếng cười vang lên rộn rã, mà Lăng Hạo thì đi sát bên cô, gần như không cho cô cách xa anh quá ba bước.
Khiết Đạt thấy màn chướng mắt, nhịn không nổi lên tiếng châm chọc:
– Haizz… sao lại có người tối ngày cứ bám sát nhau chứ?
– Cậu tốt nhất im cho tôi, nếu không nợ cũ thù mới tớ xử cậu một lượt. – Lăng Hạo gắt, trừng mắt đe dọa
– Nợ cũ? À, là chuyện tối qua. Có cần nhỏ mọn giữ kĩ thế không? – Khiết Đạt lại cười xuề xòa như thể không có gì quan trọng cả
Lăng Hạo muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Đồng kéo tay áo lại ý bảo đừng cãi nhau, Lăng Hạo mới không so đo với Khiết Đạt.
Không hiểu sao cô luôn có cảm giác, Khiết Đạt đang cố ý gán ghép cô và Dương Tử!!!
– – –
Lời tg:
Dạo này lo ôn thi HKI nên time viết truyện bị hạn chế lại, mấy bạn thông cảm ình, hết tuần này tuần sau nữa là thi rồi nên ra chap không đều đặn được nữa.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc