– Cố lên!!! Cố lên!!!
Từng tiếng cổ vũ hòa cùng tiếng chai nước gõ bành bạch lên nền đất vang lên rộn ràng giữa sân vận động, bước chân Hạ Đồng hơi dừng lại, ngó nhìn đám đông đang bu lại chỗ sân bóng rổ.
– Có việc gì vui quá vậy? – Hạ Đồng tự hỏi chính mình, là ai đang thi đấu thế? Sao lại kịch liệt cổ vũ vậy?
– Lại chơi bóng rổ kìa, mình đi xem đi. – Bạch Mai khuôn mặt hí hửng lôi kéo Hạ Đồng
– Được.
Coi một chút chắc không chết người đâu a, vả lại chỉ đến xem một lát rồi đi ngay.
Nghĩ đoạn, Hạ Đồng cùng Bạch Mai đi lại chỗ đám đông, hai thân hình nhỏ bé cố gắng chen vào.
Oa, oa… đẹp quá đi!!!
Hạ Đồng khi đã thấy rõ trận đấu bên trong, là ai thi đấu thì liền bị thu hút bởi vẻ đẹp của bốn người con trai.
Trận bóng rổ này, chỉ có bốn người chơi, Dương Tử cùng Khiết Đạt chung một đội, còn Lăng Hạo và Thiên cùng một đội. Cả bốn người con trai, mỗi người một vẻ, lại đẹp đến mê người, khi chơi bóng rổ lại càng tăng sức hút, oai vệ mà nhảy lên thẩy bóng vào rổ.
Một lạnh lùng, một bất cần, một ấm áp, một đào hoa… cả bốn vẻ đẹp như đang cố chứng minh mình là nhất. Đẹp như một bức tranh!!!
– Dương Tử, Khiêt Đạt…
– Lăng Hạo, Thiên…
Từng tiếng gọi tên bốn anh vang dội khắp sân vện động, hầu như tất cả học viên đều ùa về chỗ sân bóng rỗ để xem, bỏ cả giờ ăn.
Hạ Đồng ngây người nhìn bốn người con trai, không biết dùng từ gì miêu tả, cũng không biết cảm xúc gì để diễn đạt.
– Cậu nghĩ, ai thắng nào? – một nữ sinh tóc ngắn hơi khều nữ sinh bên cạnh hỏi
– Đương nhiên là anh Dương Tử và anh Khiết Đạt rồi. – nữ sinh tóc dài đáp
– Cậu quên cả bốn người đều ngang tài sao? Đặc biệt là anh Dương Tử và anh Lăng Hạo, có bao giờ phân biệt thắng thua, theo tớ lại hòa cho xem. – nữ sinh tóc ngắn khách quan nói
– Vậy thì chúng ta xem tiếp, để xem lại hòa hay là có người thắng đây. – nữ sinh tóc dài tiếp tục xem trận đấu
Hạ Đồng loáng thoáng cũng nghe, nếu đã luôn hòa nhau thì thi đấu làm gì chứ? Chẳng phải biết trước kết quả rồi sao?
Bạch Mai ánh mắt rõ chấn động khi thấy Khiết Đạt, tên đó không phải tên họ Vương ở bar tối hôm qua sao? Sao lại ở đây? Không lẽ… anh ta biết cô nên mới cố ý mời cô uống rượu? Hay là anh ta không hề biết cô?
Chuyện đó khoan hãy tính, trước mặt xem trò hay cái đã.
– Hạ Đồng, cậu cổ vũ Lăng Hạo sao? – Bạch Mai lời nói mang theo ý cười, rõ cố ý hỏi
– Tất nhiên. – Hạ Đồng cười xuề xòa một cái
Nói là thế, mà trong lòng lại khác…
Lăng Hạo đứng bên trong sân, nhìn ra thấy Hạ Đồng, môi mỏng cong thành một đường dài, anh giơ cao tay vẫy vẫy về phía cô.
Ngay lặp tức, mọi sự chú ý đều dồn về cô, Hạ Đồng chỉ biết lúc ấy, cô muốn đến mắng anh đến chừng nào, làm thế sẽ hại chết cô đó.
Dương Tử thấy thế, ánh mắt cũng dời về phía cô, đôi môi hơi cong lên, chỉ là không thể nhận thấy được, rất nhanh hạ xuống, như gió thổi qua.
– Hạ Đồng, sao cậu không cổ vũ đi chứ? Nếu cậu la lên tên Lăng Hạo, chắc chắn anh ấy sẽ thắng cho xem. – Bạch Mai dùng cù chỏ thúc nhẹ cô một cái
– Hở!? Tớ nghĩ không cần đầu. – Hạ Đồng liền lắc đầu kịch liệt
– Cần chứ, cậu phải cổ vũ bạn trai mình chứ? Cậu cổ vũ chắc chắn Lăng Hạo sẽ thắng cho xem. – Bạch Mai nháy mắt một cái
– Uầy, tớ cổ vũ họ cũng hòa thôi. – Hạ Đồng xua tay không đồng ý
– Chưa thử làm sao biết? Bạn trai mà nghe được tiếng cổ vũ của bạn gái chắc chắn sẽ thắng.
– Tớ… thôi được.
Đuối lí, Hạ Đồng đành đồng ý nghe lời Bạch Mai, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kì lạ, giây phút ấy giá mà cô có thể gọi to tên người con trai ấy, bảo anh hãy cố lên, anh sẽ thắng, nhưng mà đáng tiếc, lại không thể.
– Lăng Hạo, cố lên… anh chắc chắn sẽ thắng mà.
Hạ Đồng hai tay đặt trên miệng mình tạo hình chiếc loa sau đó dùng hết âm lượng la lớn, nụ cười in hằn trên môi.
Chỉ là cô vừa la lên, ai nấy đều hướng mắt về phía cô, Hạ Đồng cảm thấy mình như người ngoài hành tinh mới đáp xuống, làm chuyện quái lạ khác người.
Rõ ràng cô kêu đúng tên Lăng Hạo mà, không có sai tên như lần trước nha, vậy thì nhìn cô làm gì chứ?
Hạ Đồng hơi mất tự nhiên, chớp chớp mắt nhìn bọn họ, cô đã bảo đừng bảo cô cổ vũ mà, thấy chưa, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ rồi đấy?
Lăng Hạo lại thấy cô rất đáng yêu, nở nụ cười hạnh phúc, Lăng Hạo cũng lớn tiếng đáp cô:
– Hạ Đồng, vì em anh nhất định sẽ thắng.
Hạ Đồng gật đầu một cái rất nhanh, như tốc độ ánh sáng.
Tất cả cổ động viên xôn xao lên, bây giờ thì tin đồn họ quen nhau là đúng, không phải là gạt người.
Lăng Hạo được cô cổ vũ như có thêm tinh thần, như một siêu sao bóng rổ, anh lướt qua cả ba người kia, nhảy cao sau đó úp bóng lên rổ.
Cứ thế liên tục mười mấy trái liền.
Thiên cùng Khiết Đạt đứng lại nhìn nhau, trận đấu này, có lẽ đã định sẵn ai thắng, chỉ là không ngờ mức ảnh hưởng của cô lại lớn như thế, rõ ràng đã biết cô rất đặc biệt, không ngờ lại tác động mạnh mẽ như thế.
Dương Tử ngược lại Lăng Hạo, tinh thần cũng không còn sót lại trong người, rõ ràng cô là bạn gái hắn, cổ vũ hắn là chuyện bình thường, thế mà khi nghe cô nói ra, lòng anh đau thắt, không còn muốn chơi tiếp nữa.
Nhiều lần bị Lăng Hạo vượt mặt, Dương Tử vẫn không giành bóng hay có bóng trong tay chỉ chuyền cho Khiết Đạt không tự mình đánh trả.
_Huýt huýt huýt…
Ba tiếng còi vang lên, cũng là lúc trận đấu kết thúc, tỉ số là 105 – 128 nghiêng về đội của Lăng Hạo, lần đầu tiên, tỉ số lại chênh lệch nhiều đến thế, những hai mươi ba trái.
– Lăng Hạo… Lăng Hạo… Lăng Hạo….
Từng đợt sóng kêu tên của Lăng Hạo vang dội khắp sân vận động, anh như một siêu sao tỏa sáng cả bầu trời, không ai sánh bằng.
– Có mệt không?
Hạ Đồng đã đứng ở chỗ anh để đồ của mình, tay cầm chiếc khăn cho anh lau mau hôi còn cả một chai nước suối chưa khui nắp.
– Có em lo cho anh, mệt thế nào cũng hết. – Lăng Hạo cười rõ vui, rõ hạnh phúc cầm lấy chai nước mở nắp ra ngửa đầu uống ừng ực
– Chỉ khéo nói. – Hạ Đồng hơi nhón chân, cầm chiếc khăn trên tay lau mồ hôi trên mặt anh
– Là anh nói thật, em không tin sao? – Lăng Hạo trong chốc lát đã uống cạn chai nước, quăng đại một chỗ, để cô lau mồ hôi ình, hỏi
– Tin, chỉ là… không lẽ lần nào anh mệt em cũng lo cho anh? – Hạ Đồng hơi dừng một lát rồi nói tiếp, giọng càng nhỏ đi
– Anh bắt em phải lo cho anh cả đời, cả kiếp sau kiếp sau nữa. – Lăng Hạo cười cợt, đầy thương yêu nói
– Tham lam, tự anh lau lấy đi. – Hạ Đồng quánh anh một cái, sau đó quăng chiếc khăn để anh tự lau
– Anh nói là thật.
– Em có nói không tin là thật sao?
– Nói rồi nhé, sau này phải lo cho anh, cả đời cả kiếp.
Hạ Đồng xì một tiếng, nhưng mặt đỏ ửng, không thèm đếm xỉa đến anh, xoay mặt đi lại vô tình chạm vào đôi mắt đen ấy, rõ ràng có gì đó tức giận, có chua xót, có ân hận, nhưng mà đều không rõ ràng thể hiện.
Dương Tử giật mình khi thấy cô nhìn mình, nhưng không né tránh nhìn thẳng mắt cô, trong đó anh thấy có hạnh phúc, có niềm vui, không có nỗi buồn.
Hạ Đồng né tránh, quay mặt đi, lại vui vẻ nhìn Lăng Hạo.
Giá mà khi bên anh cô cũng hạnh phúc vui vẻ như thế, giá mà anh không làm cô buồn, giá mà nụ cười ấy luôn dành cho anh.
– Dương Tử, đừng nhìn nữa. – Khiết Đạt đi đến vỗ bả vai Dương Tử một cái
– Rõ ràng cô ấy đang hạnh phúc, vậy mà mình lại không muốn nhìn thấy muốn phá vỡ nó, là do mình ích kỉ sao? – Dương Tử rõ cười khổ
– Tình yêu luôn luôn là mù quáng, là ích kỉ. Đừng càng lún càng sâu, buông tay đi. – Khiết Đạt khuyên
– Buông tay? Tớ chưa từng nghĩ đến hai từ này.
– Đừng cố chấp nữa, cậu phải vui vì sau những điều cậu làm em ấy vẫn có thể hạnh phúc, có lẽ Lăng Hạo mới là người cô ấy cần, buông tay đi.
– Xin lỗi Khiết Đạt, dù thế nào tớ cũng không buông tay. – Dương Tử giọng đầy chắc nịch, sau đó bỏ đi
Khiết Đạt khẽ thở dài, nhìn qua Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đang vui vẻ đằng kia, lại nhìn bóng lưng cô độc của Dương Tử, lại thở dài lần nữa.
Vẫn là quyết định của Khiết Đạt đúng, buông tay Hạ Đồng, yêu Thi là điều sáng suốt, nhắc Thi, anh lại muốn về gặp cô ngay.
– Có phải đang có gì vui lắm không? – Thiên đi lại, hỏi
– Không có, sực nhớ lại chuyện hài thôi. – Khiết Đạt không nói sự thật
– Tưởng cậu tìm được ai rồi chứ?
– Cậu lo cậu cùng Tuyết Ny đi, nhưng mà cả hai về khi nào không báo trước một tiếng để bọn này ra xem cả hai đã đến mức nào rồi?
– Về tối qua thôi, nhưng mà nói cậu biết, bọn tớ tới mức nào cậu cũng không cần chen vào.
– Được được, nói giỡn thôi.
– Nghe nói, Lăng Hạo là bạn trai Hạ Đồng!?? – Thiên hơi ngập ngừng, có chút đa nghi hỏi
– Là thật.
– Từ khi nào?
– Đi thay đồ, tớ kể cậu nghe.
Nói rồi, cả hai rời đi, Khiết Đạt kể lại từ chuyện hiểu lầm ở Paris đến hiện tại cho Thiên nghe.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc