– Hạ Đồng hôm nào tụi mình đi leo núi đi.
– Leo núi sao? Bạch Mai sao cậu nổi hứng thế? – Hạ Đồng không đồng ý cũng không cự tuyệt
– Lâu lâu khởi động chân tay cho tốt, đi leo núi tốt cho sức khỏe chúng ta đi đi. – Bạch Mai cất giọng khẩn cầu năn nỉ cô đi
– Cái đó để tớ xem đã, không biết có đi được không.
– Không cần vội không cần vội, bao giờ trả lời cũng được. – Bạch Mai xua xua tay
– Được, ngày mai tớ sẽ trả lời, thấy cậu mong muốn đi quá tớ nhất định sẽ cố xin. – Hạ Đồng thấy Bạch Mai hứng thú như thế không nỡ từ chối
– Ừ, chúng ta về thôi.
Bạch Mai mỉm cười, sau đó khoác tay Hạ Đồng, trong lòng lại chợt buồn, Hạ Đồng cậu đừng bao giờ đồng ý đi bởi vì chuyến đi này tớ nhất định sẽ làm cậu thất vọng về tớ.
– Hạ Đồng…
Hạ Đồng đang đi cùng Bạch Mai thì giọng nói đầy nhu tình của Lăng Hạo vang lên, cô ngước nhìn anh, nở nụ cười với anh.
Lăng Hạo nhíu mày khi thấy Bạch Mai, nhưng đôi mày nhanh chóng giãn ra.
Bạch Mai nhìn Lăng Hạo, lại sợ ánh mắt không vui vẻ của anh đang nhìn chăm chăm mình, cô ta biết Hạ Đồng rất quan trọng đối với Lăng Hạo, cô ta mà để anh biết kế hoạch đó chắc chắn sẽ chết.
– Tớ về trước nha Hạ Đồng. – Bạch Mai có ý né tránh lại không biểu lộ ra ngoài hết chỉ cúi gầm mặt xuống sau đó bỏ đi
– Bạch…
Hạ Đồng định kêu đợi cô về chung nhưng Bạch Mai bỏ lại câu đó thì người cũng đã mất, cô khẽ lắc đầu, nhìn Lăng Hạo.
– Anh đưa em về. – Lăng Hạo bước lên
– Em tự về được mà, anh đừng lo. – Hạ Đồng liền từ chối
– Ý anh là về biệt thự của anh chứ không phải nhà Chính.
– Nhưng…
Hạ Đồng hơi dừng lại không nói thêm, quả thật nhà cô nói quay về là nhà Chính, cô không về không được, hôm đó vẫn chưa kí vào hủy hợp đồng nữa.
– Muốn quay về nhà Chính cũng được, nhưng mà anh có điều kiện.
– Là điều kiện gì?
– Không được ở gần Dương Tử quá, tốt nhất là mười mét, còn nữa…
Lăng Hạo nói xong, lại cười nham nhỡ, tay phải giơ lên chỉ chỉ vào môi mình.
– Hở!? – Hạ Đồng nhìn anh không hiểu
Anh chỉ vào môi anh làm gì chứ? Hạ Đồng động não một lúc mới hiểu ra, má lại nhanh chóng ửng hồng.
Cái gì cơ chứ? Có cần phải thế không? Bắt cô hôn anh, lỡ bị bắt gặp thì còn mặt mũi gì nữa?
– Được, em sẽ không đứng gần Dương Tử, em về trước nha. – Hạ Đồng liền giả ngu muốn chạy về trước
– Em không ngoan, nếu không ngoan thì anh sẽ thay em ngoan. – Lăng Hạo buồn cười liền nhanh chóng tóm cô lại
– Lăng, Lăng Hạo… coi chừng có người đó.
Hạ Đồng bị anh ôm chặt, khuôn mặt anh lại gần mặt cô đến mức môi chỉ còn một centimet là chạm nhau, cô ngượng ngùng chóng tay lên ngực anh mốn đẩy anh ra.
– Mọi người đã về hết rồi, em còn sợ gì chứ? – Lăng Hạo phì cười trước thái độ ngượng ngùng của cô, lại càng muốn trêu chọc cô hơn
– Nhưng lỡ…
– Không nhưng nhị gì hết, thế nào có chịu nghe lời anh không? – Lăng hạo kề sát mặt cô, chóp mũi anh chạm vào chạm mũi cô không hề do dự
Hạ Đồng biết chạy trời cũng không khỏi nắng, anh đã vô lại đến thế rồi cô còn mong chạy thoát sao? Hôn thì hôn, dù sao cũng nói hôn vậy thì hôn má cũng tính là hôn rồi.
Hạ Đồng tinh ranh cười, sau đó nhón chân lên nghiêng một bên mặt hôn vào má anh.
– Nhóc con, anh nói là môi chứ không phải má. Không ngoan gì hết.
Lăng Hạo không khó nhận ra cô đang nghĩ gì, cười không chính chắn sau đó dùng tay đẩy nhẹ mặt cô qua, ngay sau đó là màn môi chạm môi.
Hạ Đồng tròn mắt nhìn Lăng Hạo, chỉ thấy rõ đôi mắt đầy ý cười mãn nguyện của anh.
Lăng Hạo hôn sâu hơn, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào khoang miệng cô tùy ý hút hết mật ngọt.
Hạ Đồng cũng không giãy giụa, vụng về đáp lại anh nhưng nhờ có kĩ thuật hôn của anh mà dần cô bị cuốn vào nụ hôn đầy cuồng nhiệt nóng bỏng đó.
Dãy hành lang yên tĩnh, chỉ còn hình dáng hai con người đang cuồng nhiệt hôn nhau…
– – –
Dương Tử đứng bên ô cửa sổ kính trong phòng mình nhìn bên ngoài cổng nhà Chính, ánh mắt nheo lại nhìn người con gái vui vẻ xuống chiếc môtô. Lăng Hạo tháo nón bảo hiểm cho cô, chẳng những thế còn hôn lên trán cô mới cho cô vào nhà.
Hạ Đồng vào nhà thì Lăng Hạo khóe môi giương lên một đường rõ rệt, ngước đầu lên nhìn Dương Tử.
Dương Tử thấy Lăng Hạo nhìn mình, ánh mắt đen vẫn lạnh lùng như xưa, thì ra hắn đã biết anh nhìn thấy nên mới cố tình làm thế.
Để lại nụ cười đầy khiêu khích cùng đắc ý kia, Lăng Hạo lên ga chạy đi, mất dần trong màn đêm.
Dương Tử đứng trong phòng nghe rõ tiếng bước chân đều đặn của cô, bản thân rất muốn mở cửa ra giải thích cho cô nhưng mà lại không, bởi vì cô căn bản đã hết tin tưởng anh.
Dù anh bảo mình rằng không được mở cửa nhưng mà đôi chân lại không nghe mình mách bảo, cứ tiến lên về phía cửa, bàn tay không do dự mở cửa ra.
Hạ Đồng vừa bước vào cửa phòng mình lại nghe thấy tiếng mở cửa, ngó đầu ra nhìn, vô tình chạm phải đôi mắt đen của người con trai ấy.
Không gian như ngưng đọng, mọi thứ đều dừng lại hết kể cả thời gian, hai người vẫn nhìn nhau không hề chớp mi mắt.
Hạ Đồng hơi thở bắt đầu rối loạn, cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt bình thản nhìn anh.
Lí trí mách bảo với cô rằng: “Ngừng yêu đi. ”
Nhưng con tim của cô lại mạnh mẽ phản bác: “Cứ yêu đi. ”
Giữa lí trí và con tim, vì sao con tim lại kiểm soát mọi hành vi, cảm xúc của cô, ngay cả lí trí cũng không thể sánh bằng.
Hạ Đồng cố gắng nặn một nụ cười, gật đầu thay cho lời chào anh.
– Hạ… Hạ Đồng… – Dương Tử không muốn cô vào phòng, liền gọi tên cô
Hạ Đồng dừng chân, quay đầu lại nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
– Không, có gì. – Dương Tử muốn nói lại thôi
– Tôi…
Hạ Đồng lại có chuyện muốn nói, dừng một chút rồi nói tiếp.
– Bạch Mai rủ tôi đi leo núi trong tuần này, anh cho tôi đi đi.
– Không, em đi với ai cũng được nhưng Trịnh Bạch Mai thì không. – Dương Tử quả quyết
– Tôi biết anh hiểu lầm Bạch Mai làm tôi hiểu lầm anh nhưng tôi hiểu Bạch Mai bạn ấy không như anh nghĩ đâu. – Hạ Đồng chậm rãi nói
– Không phải hiểu lầm, đó là sự thật, em tin anh đi. – Dương Tử hết lời để làm cô tin mình, chỉ nhỏ giọng nói gần như năn nỉ cô tin anh một lần này thôi
– Tôi tin anh, anh có thể cho tôi đi không? – Hạ Đồng biết trước anh sẽ nói vậy, không muốn bàn cãi thêm
– Không được.
– Anh không cho tôi cũng đi.
– Em quên mình đang làm theo hợp đồng sao?
– Thế anh quên hôm trước Lăng Hạo giúp tôi hủy hợp đồng sao? Là anh đến cản lại nếu không tôi đã rời xa căn nhà này. – Hạ Đồng cười lạnh nhạt
– Em… nếu em muốn đi thì phải để anh đi cùng. – Dương Tử đành hòa hoãn nhưng ra điều kiện
– Đã có Lăng Hạo đi cùng tôi, không cần anh bận tâm.
– Lăng Hạo cũng không đáng tin, một là em ở nhà, hai là em đi phải có anh đi cùng.
– Anh… được thôi, nếu đã muốn đi thì đi. – Hạ Đồng không nói lại anh, hậm hực bỏ lại một câu sau đó vào phòng đóng cửa lại
– Hạ Đồng, dù thế nào… anh cũng không buông tay.
***
– – – Bar Louis – – –
Khiết Đạt ngồi ở một chiếc ghế sô pha, nơi có thể quan sát mọi ngõ ngách trong bar. Nếu không phải đã hứa với Dương Tử chắc chắn giờ này anh đã ở nhà chơi với Tiểu Lạc.
– Vương thiếu gia, người cậu tìm đã đến rồi. – một nam phục vụ đi đến thái độ cung kính nói
– Cô ta đâu? – Khiết Đạt khẽ lắc ly Brandy trong tay, hỏi
– Đang ở quầy rượu.
– Ngươi qua đó bảo với cô ta, bổn thiếu gia đây rất muốn uống với cô ta một ly.
– Vâng. – nói xong, nam phục vụ bước đi đến quầy rượu
Bạch Mai cầm chai Champagne rót vào ly rượu chân cao bằng thủy tinh trong suốt, thì một nam phục vụ đi đến nói với cô rằng thiếu gia bọn họ muốn uống rượu với cô, lúc đầu cô còn tưởng là ai, đến khi đi theo nam phục vụ đến chiếc bàn V. I. P thì mới biết là Khiết Đạt.
– Chúng ta quen nhau sao? – Bạch Mai tự nhiên ngồi xuống cạnh Khiết Đạt
Bạch Mai mặc chiếc váy đen bó sát dài chưa đến đầu gối, hai chân bắt chéo lại vô tình hiện ra đôi chân trắng mịn.
– Từ từ sẽ quen thôi.
Khiết Đạt đối với những chuyện này đã quen từ lâu, con gái xung quanh anh không thiếu, còn mong được anh để ý, nhưng mà đối với những cô gái đó, anh chỉ xem như chơi xong rồi đi.
– Trịnh Bạch Mai. – Bạch Mai cười kiều diễm, vươn tay ra
– Vương Khiết Đạt. – Khiết Đạt cũng nhã nhặn vươn tay ra bắt tay Bạch Mai
Không biết vô tình hay cô ý, bàn tay mịn màng trắng trẻo của Bạch Mai nắm tay Khiết Đạt cố ý xoa xoa tay anh.
Khiết Đạt cười mỉa trong lòng, hạng con gái như cô ta, không hiểu vì sao lại là bạn của Hạ Đồng.
– Mời em. – Khiết Đạt đợi phục vụ rót xong hai ly rượu Brandy, rút tay về cầm hai ly rượu lên, một ly đưa cho Bạch Mai
Bạch Mai cầm lấy ly rượu, ánh mắt đẹp đẽ đầy mê hoặc nhìn Khiết Đạt. Dù sao cô ta cũng là một thiên kim, ở bên Anh những quán bar thế này, cô ta đã thường vào.
Khiết Đạt cong môi mỏng, vẻ đẹp đầy phong lưu hiện dưới ánh đèn đủ màu chập chờn phát ra ánh sáng, khuôn mặt đầy dụ hoặc.
Bạch Mai ngửa đầu uống cạn, sau đó úp ly trống không trước mặt Khiết Đạt.
Khiết Đạt cũng uống cạn ly, làm giống như cô ta, úp chiếc ly xuống.
– Sao anh lại một mình ở đây? Không có người bầu bạn sao? – Bạch Mai ngồi sát người Khiết Đạt, bàn tay không kiêng dè vuốt lòng ngực anh
– Phải, anh đang chờ người giúp anh giải sầu đây. – Khiết Đạt chụp lấy bàn tay Bạch Mai, đôi môi nhếch lên
– Thế, em giúp gì được anh?
– Để xem… chắc sẽ rất nhiều.
Bạch Mai không hề đề phòng Khiết Đạt, chẳng qua vào bar ai mà không mua vui, vả lại cô ta cùng Khiết Đạt có lần nào gặp nhau, không biết cũng phải.
Nếu không phải muốn điều tra cô ta, anh đã không cần dùng đến chiêu mỹ nam kế này rồi, Dương Tử chết tiệt đợi đến khi biết vì sao cô ta ở cạnh Hạ Đồng thì Khiết Đạt nhất định đánh Dương Tử một trận.
Khiết Đạt gương mặt áp sát mặt Bạch Mai, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, môi còn chưa chạm vào nhau thì giọng nói nữ đã vang lên phá ngang.
– Thì ra không thể về ăn tối là ở đây hôn hít cô ấy?
Thi ánh mắt hừng hực lửa nhìn Khiết Đạt, lúc nãy nói bận công việc ở trường không về ăn cơm và chơi với Tiểu Lạc được, làm Tiểu Lạc thất vọng về phòng ngủ, Thi lại buồn bã ăn cơm một mình, rồi ra ngoài đi dạo, đi khắp nơi trong thành phố lại đi ngang bar Louis, thấy chiếc xe giống xe anh, tò mò vào tìm không ngờ thấy cảnh này.
Rõ ràng anh làm gì thì kệ anh, sao cô lại phải tức giận chứ? Còn lạ hơn là thấy hai người sắp hôn, Thi lại thấy ghen trong lòng, anh có là gì của cô đâu sao cô phải quan tâm chứ?
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc