– Hạ Đồng, xuống ăn sáng đi, không thôi sẽ trễ giờ học đó. – Lăng Hạo đứng bên ngoài nói vọng vào
– Em ra ngay. – Hạ Đồng đáp lớn, sau đó vỗ má mình vài cái cho tỉnh táo xách cặp ra ngoài
Hạ Đồng mở cửa ra liền nở nụ cười rất tươi, cứ thể chưa từng có chuyện gì xảy, Lăng Hạo thấy cô cười vui vẻ đến thế, trong lòng lại không khỏi lo lắng, anh từng nói đôi lúc anh rất sợ cô cười, như lúc này anh lại không muốn nhìn nụ cười tươi rối đó của cô.
– Anh làm sao thế? Không phải nói trễ sao còn không đi thôi. – Hạ Đồng bước được vài bước thấy anh không đi liền quay đầu cười rạng rỡ nói như thúc giục anh
– Không có gì, chúng ta xuống ăn sáng đi, anh có làm bò bít tết cho em. – Lăng Hạo không nỡ phá đi nụ cười của cô, mỉm cười dịu dàng tiến lên
– Được thôi, em sẽ thử tay nghề của anh mới được. – Hạ Đồng lại cười tươi, sau đó chạy xuống nhà
Lăng Hạo nhìn cô, ánh mắt rõ ưu buồn, sau đó cũng nhanh chóng xuống nhà theo cô.
Hạ Đồng ăn sáng rất ngon, cả cuộc ăn cô đều nói luyên thuyên, không có gì nói lại bày trò để chọc cười anh, cả buổi ăn chỉ nghe rõ tiếng cười vang đầy vui vẻ của cô.
Lăng Hạo mặc dù lo lắng cho cô nhưng vẫn nghe cô nói, bật cười với trò chọc phá của cô, bởi vì nụ cười ấy hơn bao giờ hết đều rạng rỡ, trong sáng cùng vui vẻ.
Lăng Hạo chở cô đến trường bằng chiếc môtô phân khối lớn, Hạ Đồng ngồi phía sau ôm chặt lấy anh, yêu Lăng Hạo không mất mác gì ngược lại cô còn có được hạnh phúc, thế thì hà cớ gì cứ làm bản thân thất vọng trong đau khổ.
Lăng Hạo dừng xe trước cổng trường, lại không ngờ trở thành trọng tâm của mọi học viên, hầu như tất cả đều dừng chân không bước vào trường mà chụm đầu lại xì xầm nói to nhỏ.
Lăng Hạo lại không quan tâm đến họ, cẩn thận tháo nón bảo hiểm ra cho cô, hành động cử chỉ đều dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng nghi ngờ quan hệ của cả hai.
Hạ Đồng không lấy làm phiền, đã chấp nhận quên Dương Tử, đồng ý yêu Lăng Hạo thì phải chịu những tiếng bàn tán thế này, dù sao trong mắt họ cô cũng là thứ con gái xấu xa, bây giờ thêm một tí cũng chẳng sao.
Miệng là miệng của họ, họ nói là chuyện của họ còn việc có hay không lại là chuyện của cô.
– Anh đưa em lên lớp. – Lăng Hạo giọng dịu dàng như nước, thanh âm ấm áp như mùa xuân
– Em tự lên lớp được, anh về lớp đi đừng lo cho em. – Hạ Đồng không muốn phiền anh, khéo nói
– Bạn trai phải lo cho bạn gái là chuyện bình thường, không được cãi anh, anh đưa em lên lớp. – Lăng Hạo giọng nói ấm áp lại kiên định không cho cô từ chối
– Được rồi, nghe anh vậy nhưng mà không cho phép anh nói gì với lớp. – Hạ Đồng nhìn anh nhắc nhở trước
– Em nói không cho anh nói với lớp là nói gì? – Lăng Hạo ý cười bên môi, như cố ý hỏi
– Chẳng hạn như… – Hạ Đồng hơi ngập ngừng, lại liếc anh, rõ ràng anh biết thế mà còn hỏi
– Như là… hmm… Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo này, sau này không cho phép ai ăn hiếρ cô ấy nữa.
Lăng Hạo lại cố ý nói lớn giọng, ý cười bên môi càng thêm sâu, nhìn cô.
Hạ Đồng vỗ trán một cái, không đếm xỉa đến anh, bước vào trường, đi trong những tiếng hô kinh ngạc, những tiếng bàn tán cùng tiếng la không cam của đám nữ sinh.
Đúng là chết sớm với anh…
– Hạ Đồng, đợi anh, anh đưa em lên lớp…
Lăng Hạo cười tràn đầy hạnh phúc liền đuổi theo cô.
– Không cho anh đi cạnh em.
– Không cho anh cũng đi.
– Nếu không muốn em đá anh ra xa thì anh biết điều tránh xa em đi.
– Vậy thì anh tình nguyện để em đá.
– Lăng Hạo, anh mặt vô sĩ cũng vừa thôi chứ.
– Không vô sĩ sao em đồng ý làm bạn gái anh được.
– Anh…
– Anh nói đúng rồi nhé, bây giờ để bạn trai đưa bạn gái lên lớp học nào.
Tiếng nói của cả hai nhỏ dần, đám học viên cũng dần giải tán nhưng cơn lốc tin Hạ Đồng là bạn gái Lăng Hạo lan ra rất nhanh như tốc độ ánh sáng.
Người con trai đứng nhìn bóng dáng hai người khuất dần, trong lòng nổi lên cơn đau buốt, lại không thể làm gì, chỉ đứng lẳng lặng đó mà nhìn.
Ai bảo là anh đã bỏ lỡ cô, ai bảo anh quá độc đoán cứ nghĩ sẽ mãi yêu một người, ai bảo anh lừa dối cô, ai bảo anh đã bỏ lỡ một người con gái tốt như cô.
– Người cũng đi xa rồi, anh còn nhìn gì nữa? – một giọng nữ cất lên, giọng nói chua như giấm đầy ghen tức
Dương Tử không cần nhìn cũng biết là ai.
Dương Tử đối với lời châm chọc của Sa Sa phớt lờ mà cất bước đi, không thèm quan tâm đến làm gì.
– Anh như thế là sao? Em nói sai gì chứ? Người ta là một đôi, anh nhìn thế cứ nghĩ là anh đang thầm yêu Hạ Đồng đó. – Sa Sa ánh mắt hiện lên tức giận, khuôn mặt xinh đẹp kênh kiệu mà hếch lên
– Nếu còn nói một câu gì nữa, lập tức đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. – Dương Tử bị chọc trúng tim đen, tức giận quay sang trừng Sa Sa, ánh mắt lạnh lẽo âm độ
– Thật không hiểu vì sao anh lại thích những thứ nghèo hèn như thế? Một người rồi bây giờ lại thêm nữa? – Sa Sa hậm hực giận đôi gót cao xuống đất, bặm môi nói
– Cút ngay cho tôi. – Dương Tử ánh mắt đen mang đầy mức sát thương nặng, không muốn nói nhiều càng không muốn bị cô ta chọc thêm, gằn giọng nói
– Hừ, để rồi xem anh làm gì, phá hoại hạnh phúc người khác anh cũng như Lăng Hạo lúc trước thôi. – Sa Sa ánh mắt đẹp đẽ lại độc ác như con rắn độc, bỏ lại một câu sau đó bỏ đi
Dương Tử không ngu ngốc đến mức không hiểu ý đồ cô ta nói câu đó, rõ ràng cô ta đang ám chỉ anh, ám chỉ rằng nếu anh giành đi Hạ Đồng anh cũng sẽ như Lăng Hạo ba năm trước. Nhưng mà cảm giác nhìn cô hạnh phúc bên hắn ta, anh lại tức giận vô cớ, đau lòng không hiểu nổi, lại không thể diễn tả bằng lời thứ cảm xúc khó chịu đang hình thành trong tim.
– Dương Tử, sao lại đứng đây, không định vào lớp học sao? – Khiết Đạt từ sau đi đến dùng cù chỏ đẩy Dương Tử một cái
Tên này bị cái quái gì mà đứng trước cổng trường thế này?
– Đang định lên đó thôi. – Dương Tử hơi lắc đầu
– Làm sao thế? Sao thấy cậu khác quá vậy? – Khiết Đạt thấy anh rất lạ, hơi nhíu mày hỏi
Chưa bao giờ anh nhìn thấy Dương Tử có vẻ bất lực như thế, vẻ lạnh lùng lúc đầu đã tan biến đi mất.
– Không có gì, dạo này chắc thường đến bar Louis nên mói thế.
– Cậu nói cái gì thế, lúc trước hầu như ngày đêm cậu đều ở Louis, rượu trong quán cũng bị cậu uống đến hơn phân nửa, giờ lại nói như thế, nói tớ nghe, xảy ra việc gì? – Khiết Đạt dù tin trời sập cũng không tin lí do Dương Tử nói
Dương Tử hơi im lặng, tâm trạng có chút rối bời.
Nhìn Dương Tử, Khiết Đạt lo lắng, làm bạn bao nhiêu năm trời, trừ lúc Ân Di chết thì chưa bao giờ thấy vẻ mặt thế này của anh.
– Nếu câu muốn khóc tớ sẵn sàng cho cậu mượn bờ vai. – Khiết Đạt lại như trêu chọc anh, dùng tay vỗ bờ vai mình
Dương Tử ánh mắt hung hăng trừng Khiết Đạt, sau đó giọng lạnh nhạt nói:
– Cậu xem thường tớ đến thế sao? Nên để dành cho cậu tự khóc tự dựa vào đi.
– Bờ vai này của tớ rất rắn chắc, cậu đừng chê chứ, vả lại chỉ dành cho cậu. – Khiết Đạt lại không ngại nói
– Khiết Đạt, cậu nên đi kiểm tra giới tính lại đi. – Dương Tử không thèm đếm xỉa đến lời Khiết Đạt
– Ấy, tớ là con trai chính hãng nhé.
– Khiết Đạt, tớ thấy cậu cũng ít tự kỉ quá rồi, tốt nhất đừng dính dáng với tớ, nếu không bác Vương sẽ trách tớ cho xem.
– Này, Dương Tử, có cần xem thường tớ không hả? Chỉ đùa thôi mà.
– Rõ ràng cậu cũng xem thường tớ, tớ lại không xem là đùa.
– Dương Tử, cậu tốt nhất đừng đi rêu rao, tớ mà biết nhất định chém chém chém cậu.
Dương Tử lại cười, vỗ bả vai Khiết Đạt một cái.
– Người anh em, tớ thế nào cậu cũng hiểu rõ, chuyện của tớ, cậu hẳn biết. – Dương Tử thôi giỡn, nghiêm túc nói
– Dương Tử ơi Dương Tử, Khiết Đạt tớ dù ngu ngốc vẫn thấy rõ tình cảm của hai người, nhưng mà e là lần này cậu dùng sai biện pháp rồi, đừng cứng nhấc như thế, cứ thoải mái mà đón nhận. – Khiết Đạt tâm trạng sâu lắng khuyên
– Tớ chậm một bước rồi, bây giờ cô ấy đã là bạn gái Lăng Hạo.
Dương Tử khẽ thở dài, tâm trạng phức tạp hiện rõ trong đôi mắt đen.
Khiết Đạt kinh ngạc, hơi suy nghĩ gì đó, nói:
– Thế thì cậu định thế nào?
– Giúp tớ, cô gái Trịnh Bạch Mai có vấn đề, cô ta ở bên Hạ Đồng không có ý đồ tốt.
– Được, cứ giao tớ.
Nghe câu trả lời thừa nhận tình cảm của Dương Tử, mặc dù trong lòng đau nhói không thôi nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, dù sao thì Dương Tử thiếu thốn tình cảm hơn anh, hơn nữa Dương Tử không phải dễ dàng yêu ai, Hạ Đồng lại có tình cảm với Dương Tử, thôi thì tác hợp hai người, bản thân từ từ kiếm vậy.
Trong đầu Khiết Đạt lại vô tình nhớ đến Thi, trong lòng vừa cảm thấy vui lại thấy vô lí.
Thi, sao anh lại nhớ đến cô gái này?
– À, nói cậu cái này, Thi và Tiểu Lạc đang ở nhà tớ, hai người họ lên đây để tìm Hạ Đồng.
– Tiểu Lạc cũng lên!?
– Ừ, mấy hôm nay nó đòi gặp Hạ Đồng mãi.
– Chuyện này khoan hãy nói cho Hạ Đồng biết.
– Sao thế? Cậu định làm gì?
– Đương nhiên là hàn gắn tình cảm.
– Hở!?
Dương Tử lại cười, nụ cười đậm bên môi, chuyến này phải nhờ vả Tiểu Lạc rồi.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc