Thò tay vào túi đồ lấy ra cây gì đó, quẹt tùm lum quần áo đi học của anh.. Hạ Đồng nở nụ cười đắc ý nhìn anh nói thầm “Anh chết chắc rồi”, rồi cô bỏ ra ngoài nhưng không hay anh không hề ngủ chỉ là chợp mắt vì mệt mỏi do làm việc, anh khẽ nở nụ cười lạnh, những việc cô làm anh đều đã biết
“Lâm Hạ Đồng người chết là cô đó” anh thầm nghĩ rồi cẩn thận lau đi những thứ bị cô lấy cây gì đó quẹt lên trừ một thứ.
Sáng hôm sau cô thức dậy khá sớm do tâm trạng cô vui, lần này cô đã trả được thù, nghĩ tới lúc đó cô không khỏi nhịn cười, anh sẽ mất mặt trước mọi người trong trường cho xem, hahaha anh chết chắc rồi heo đực. Như qui tắc của anh Hạ Đồng sau khi làm thức ăn sáng chạy nhanh lên phòng kêu anh thức dậy. Mở cánh cửa ra chẳng thấy anh đâu, chẳng lẽ anh ngứa quá nên chịu không nổi đi rồi, cuối cùng ông trời cũng có mắt. Đang đứng cười tủm tỉm cô không hay Dương Tử đang ở phía sau nhìn cô nãy giờ, anh lạnh lùng lên tiếng:
– Cô bị chạm à, sao lại cười?
Hạ Đồng giật bắn người xoay qua nhìn anh cười vui vẻ nói nhân tiện dò xét:
– Không có gì chỉ là vui quá thôi, mà anh có cảm thấy bị gì không?
– Có.
– Là gì vậy? – Hạ Đồng đắc ý hỏi tới
– Buồn ngủ thôi. – anh lạnh đáp
– Buồn ngủ? Sao lạ vậy chứ?. – Hạ Đồng chẳng hiểu nổi cứ có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu
– Là cô bày trò đúng không?
– Gì chứ? Tôi… tôi có đâu. – cô chột dạ
– Nếu cô khai báo sự thật thì tôi tha còn nếu không thì cô sẽ chết đó.
– Tôi… tôi không có làm.
– Vậy sao? Tối qua không biết con mèo nào đi vào phòng tôi chét cái cây gì đó vậy?Là cô đúng không gà mái?. – Dương Tử lạnh nhạt qui tội cô nhanh chóng
– Sao anh biết, anh không ngủ sao? – Hạ Đồng la lên nhưng nhanh chóng bịt miệng lại vì đã quá lời, đúng là không đánh tự khai mà
– Vậy là đúng rồi, khai mau cô đã làm gì?
– Tôi… tôi chỉ lấy mắt mèo bôi lên đồ anh thôi. – Hạ Đồng thú nhận trong nước mắt chảy ngược
– Cũng may tôi biết nếu không tôi đã ngứa chết rồi, cô chết chắc. – anh nở nụ cười nham hiểm nhìn cô
– Thắt cravat cho tôi. – Dương Tử chỉ tay vào cravat trên giường ra lệnh
– Tại sao? Anh không biết thắt à?
– Tôi thích mau lên. – Dương Tử thúc cô
– Được rồi.
Hạ Đồng không nghĩ ngợi mình sẽ bị anh chơi, nên cầm lấy cravat trên giường, cô không nhìn thấy nụ cười chiến thắng của anh. Khi cô vừa định thắt cho anh thì anh lại lạnh lùng lên tiếng:
– Dừng lại, lấy cravat khác thắt đi.
– Tại sao? – Hạ Đồng khó hiểu nói
– Cô không nhớ mình quẹt mắt mèo lên đâu à. – anh nhướn mày đầy tà niệm nói
Cô ngẫm nghĩ một lúc, mặt biến sắc từ hồng hào sang trắng bệch nhìn anh chẳng nói nên lời
– Chẳng lẽ cái này… là cái cravat… trong bộ đồng phục mà tôi… tôi quẹt lên sao? – cô nói rồi nhanh tay buông thõng cravat trên tay mình ra
– Bingo, coi như cô thông minh. – anh nở nụ cười chiến thắng
– Anh.. anh… cố tình. – Hạ Đồng tức đến mức mặy cũng đỏ gay lên
– Tôi không cố tình à nha, cái này là cô tự bôi lên chứ tôi có làm gì đâu. – Dương Tử thản nhiên như chẳng có chuyện gì
– Anh… anh thật quá đáng. – cô la lớn rồi bỏ đi ra ngoài, cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy toàn cánh tay mình, ôi đúng là gậy ông đập lưng ông mà, cứ như vậy làm sao mà đi học chứ, trời ơi.
– Em đi học trước. – cô nhìn Thiên nói mà không ngừng gãi gãi cánh tay mình
– Em sao vậy? – Thiên tò mò hỏi
– Dương Tử đó, anh đi hỏi anh ta đi – cô tức giận nói rồi đi nhanh ra chiếc xe đạp phóng đi
– Em lại làm gì vậy? – Thiên nhìn Dương tử nói
– Em không làm gi cả, là cô ta tự chuốc lấy. – anh thản nhiên nói rồi cũng bỏ đi trước
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc