Đã nhiều lần nói với trái tim mình rằng, đừng đau vì anh, đừng mỗi lần thấy anh tim lại đập loạn, thế thì vì sao ngay phút này lại, tim cô lại vừa nhói lên vừa đập nhanh như trống đánh.
– Anh không có lí do gì để ép tôi ở lại. – Hạ Đồng cứng cỏi nói
– Không cần lí do, chỉ cần anh biết anh yêu em và em cũng yêu anh. – Dương Tử đi đến vịn vai cô ép cô nhìn thẳng anh
Đôi mắt đen ấy hơn bao giờ hết hiện lên sự chân thành!!!
Hạ Đồng bị ép nhìn vào đôi mắt đen cương trực đầy chân tình của anh, như có dòng xoáy đen bên trong, cô không thể mắt dời đi nơi khác.
– Anh từng nói chỉ cần anh biết em còn yêu anh, anh chắc chắn sẽ giữ em bên cạnh, em còn nhớ đúng không? – Dương Tử vịn vai cô chặt hơn
– Thế thì sao? – Hạ Đồng nhìn anh, ánh mắt sâu lắng
– Nếu em không còn yêu anh thì vì sao em lại đau lòng khi nghe anh nói thế là vì em còn yêu anh, thế thì anh nhất định giữ em bên cạnh. – Dương Tử giọng kiên định
– Đó là tự anh nói… tôi căn bản đã quên câu đó càng không yêu anh. – Hạ Đồng lắc đầu phe phẩy
– Cho dù em phủ nhận cũng được, anh chỉ cần biết anh sẽ giữ em lại không cho em rời đi. – Dương Tử hoàn toàn bá đạo nói
– Đừng diễn trò nữa, cậu nghĩ nói thế lại lừa gạt Hạ Đồng được sao? – Lăng Hạo phát bực tiến lên hất tay Dương Tử ra khỏi vai Hạ Đồng
– Chuyện này không liên quan đến mày. – Dương Tử ánh mắt lạnh như băng, hung hăng nhìn Lăng Hạo gằn từng chữ nói
– Mày đang làm phiền bạn gái tao, nghĩ xem có liên quan không? – Lăng Hạo nhếch mép cười
– Cố ý làm bạn gái mình hiểu lầm người con trai cô ấy yêu, có liên quan đến mày không? – Dương Tử cười cợt, lời nói đầy hàm ý
Hạ Đồng khó hiểu ngước mắt nhìn Dương Tử.
Lăng Hạo hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, cười hời hợt nói:
– Đừng nghĩ nói thế Hạ Đồng sẽ tin mày.
– Hừ, Lăng Hạo, mày đừng nghĩ chuyện mày làm không ai biết, chính mày đã cùng Trịnh Bạch Mai cố tình dàn ra màn diễn đó, làm tao và Hạ Đồng hiểu lầm. – chỉ nghĩ đến bản thân bị sập bẫy người Dương Tử như tảng băng lạnh, cơn tức giận tràn tới như vũ bão
Hạ Đồng hoài nghi, nhìn sang Lăng Hạo đứng bên cạnh.
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Lăng Hạo hơi lo lắng, cô có tin lời Dương Tử nói không? Không được, tuyệt đối không.
– Em tuyệt đối đừng tin lời cậu ta nói, là cậu ta cố tình làm em hiểu lầm anh.
– Em tin anh, Lăng Hạo. – Hạ Đồng cười, như trấn an anh, mặc dù nghi ngờ nhưng mà lời Lăng Hạo còn đáng tin hơn Dương Tử rất nhiều
– Em tin anh một lần thôi Hạ Đồng, là Lăng Hạo và Bạch Mai cố ý làm anh và em hiểu lầm, em đừng tin lời Lăng Hạo, càng không được kí hợp đồng. – Dương Tử kich động không kìm chế được mà quát to
– Tôi muốn kí anh quản được sao? – Hạ Đồng cười giễu anh
– Em phải tin anh, dù lần này thôi cũng được, là Lăng Hạo gạt em, Trịnh Bạch Mai cũng vậy, em tuyệt đối phải tin lời anh. – Dương Tử không biết nói gì để cô tin lời mình
– Xin lỗi, lời anh nói tôi không thể tin nữa. – Hạ Đồng nói, trong lòng một hồi chua xót, lại không biểu lộ ra ngoài
– Nghe rõ chưa? Mày đừng phí thời gian nữa. – Lăng Hạo cười tràn đầy đắc ý, sau đó ngang nhiên dẫn cô đi khỏi phòng chủ tịch
Dương Tử đứng im tại chỗ, như chưa thể tiếp thu nổi câu nói của cô, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Cô không tin anh, cũng phải, một thằng con trai chỉ lừa gạt cô thì làm sao cô tin anh được, dù anh có nói khan cổ họng cô cũng không nghe. Thế thì anh sẽ chứng minh cho cô xem.
– Cậu thay đổi nhiều quá nhỉ? – chủ tịch Dương ngồi trên ghế sô pha nhìn anh nói
– Ông nội… – Dương Tử miễn cưỡng gọi ông bằng hai tiếng này
– Cuối cùng cũng kêu ta bằng ông nội rồi, ba năm chứ ít gì. – chủ tịch Dương khá là hài lòng
– Ông nội, cháu chưa từng yêu cầu cháu làm gì, thời gian qua là lỗi của cháu, cháu xin lỗi nhưng mà lúc này cháu chỉ muốn ông làm cho cháu một chuyện. – Dương Tử giọng không còn gì gọi là ngang tàn như trước nữa, thay vào đó anh nhỏ giọng như cầu xin
– Ta thương anh cậu cùng cậu bao nhiêu thì chủ tịch Lăng cũng thương Lăng Hạo bấy nhiêu, ta đã hứa với Lăng Hạo thì làm sao rút lời. – chủ tịch Dương nói mặc dù anh chưa nói ra yêu cầu anh làm gì
– Ông nội… coi như cháu năn nỉ cầu xin ông, đừng để Hạ Đồng kí.
Dương Tử giọng nói yếu đi hẳn, anh đã mất đi Ân Di rồi, bây giờ khó lắm anh mới yêu Hạ Đồng, nếu mất cả cô anh chắc chắn không chịu nổi.
– Được, theo ta thấy thì hợp đồng này cháu muốn cho cô bé sớm hoàn thành cũng không nói ra. – chủ tịch Dương đột nhiên cười
– Ông nghĩ sao cũng được, chỉ cần đừng đồng ý chuyện lúc nãy. – Dương Tử hơi dừng lại, nói tiếp
– Nhân tiện cảm ơn ông đã kêu thư ký Trương điện thoại cho cháu.
Nói xong câu đó, Dương Tử sảy bước đi.
Chủ tịch Dương hơi nhếch môi cười, ánh mắt già nua hơi nheo lại lộ ra vết nhăn.
…
Trên một hòn đảo ở vùng biển ngoại ô, căn biệt thự trắng nằm trên đảo ở một nơi khuất người, một bác sĩ cùng hai y cho xe dừng lại trước cửa, sau đó vào trong.
– Tình hình thế nào? – bác sĩ Lưu đẩy đẩy chiếc kính, khoác vội chiếc áo trắng vào trong biệt thự
– Vẫn chưa có tiến triển, nhưng mà tình trạng ý thức khá tốt. – y tá nữ bên cạnh nói
– Vậy thì cứ kiểm tra toàn thể cho cô ấy đã.
Dứt câu, cả ba người đã đứng trước cánh cửa lớn của một căn phòng, bác sĩ Lưu mở cửa vào, đi đến chiếc giường lớn.
Một cô gái nằm trên giường, sắc mặt đã không còn xanh xao trắng bệch như ban đầu, khuôn mặt đã hơi hồng nhuận, trên người cô toàn là dây nhợ.
Khuôn mặt cô gái xinh đẹp như một thiên thần đang ngủ say, không hề động đậy nằm yên trên giường.
– Tình trạng của cô ấy tiến triển rất tốt, chắc chắn sẽ mau hồi phục. – y tá tháo chai dịch đã hết thế vào một chai dịch khác
– Bác sĩ Lưu, khi đưa cô ấy đến đây điều trị ngài nói không thể giúp cô ấy hồi phục, vậy mà suốt ba năm chăm sóc điều trị cho cô ấy cuối cùng cô ấy đã càng ngày hồi phục, chắc chắn nhanh chóng tỉnh lại. – cô y tá kia vui vẻ trong lòng nói
Bác sĩ Lưu gật đầu thay cho lới nói, khi ngài ấy đưa cô gái này đến đây bảo ông điều trị cho cô ấy hồi phục, lúc đầu ông hơi dè chừng trong việc giúp cô ấy tỉnh lại, bởi vì tình trạng lúc đó của cô gái này rất kém, đã bị chìm xuống nước lâu như thế phổi còn ngập nước chỉ số chết vì đuối cùng chiếm 99%, nhưng ông là một bác sĩ, dù bệnh tình của bệnh nhân có khó điều trị đến đâu cũng phải chữa hết mình, ông cũng đồng ý chữa cho cô gái này đến ba năm trời.
– Bác sĩ Lưu, ngài nói xem bao giờ cô ấy tỉnh lại. – y tá nhìn cô gái nằm trên giường hỏi
– Đến khi muốn cô ấy tự động tỉnh lại.
Bác sĩ Lưu nói, ông nhìn cô gái nằm trên giường, có vẻ suy tư. Cô gái này đã sống cuộc đời thực vật ba năm, nhưng mà ý chí sống của cô ấy lại rất cao, nhiều lần cô suýt chết nhưng khi được ông cấp cứu lại trở lại bình thường, phải nói, cô gái này rất muốn sống lại.
“Dương Tử, chờ em… ”
…
Hạ Đồng đứng bên trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ra bầu trời, ánh mắt thoáng động suy nghĩ đến lời của Dương Tử, anh nói chuyện Lăng Hạo cùng Bạch Mai cố ý làm cô hiểu lầm anh có đúng không?
Tin hay không?
Lâm Hạ Đồng, mày còn tin được sao? Mày ngu ngốc quá đủ rồi, đừng mù quáng tin nữa.
Quên đi, anh đâu có yêu mày, anh đang gạt mày, mày tin làm gì? Thay vì cứ nghĩ hững chuyện không quan trọng thì mày thử yêu Lăng Hạo đi, anh ấy là một người tốt không lẽ mày làm anh ấy đau lòng sao? Mày đừng có cố chấp nữa, cứ yêu Lăng Hạo, chắc chắn mày có hạnh phúc.
Hạ Đồng hít một hơi thật sâu, không buồn mà cười, Lâm Hạ Đồng mạnh mẽ lên đi, cười lên đi, đừng để anh ấy thấy mày yếu đuối…
Ngày mai, cô chắc chắn sẽ cho anh thấy, không có anh cô vẫn cười được, vẫn hạnh phúc………………..
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc