– Chị Thi, đã đến chưa ạ? – Tiểu Lạc một thân nhỏ bé lại đi tìm nhà nãy giờ dưới ánh nắng cũng chảy mồ hôi nhễ nhại
– Cũng sắp tìm ra rồi, Tiểu Lạc ráng một chút. – Thi cũng mệt nhọc nói
– Dạ chị Thi.
Tiểu Lạc ngoan ngoãn nghe lời không than vãn nữa.
Từ xa chiếc Nissan Maxima (2015) chạy chầm chận trên đường dài thẳng tấp, người con trai ánh mắt có chút ưu phiền nhìn ra cửa sổ, lại vô tình chạm phải hình dáng nhỏ nhắn của hai người kia.
Đó chẳng phải Tiểu Lạc sao? Cô gái kia, hình như là Thi!???
– Thi!? Tiểu Lạc!? – Khiết Đạt xuống xe, gọi tên cả hai
Thi nghe có người gọi tên mình và Tiểu Lạc giật mình quay đầu lại nhìn, nhanh chóng đôi môi hiện lên nụ cười tươi.
– Là anh sao? May quá gặp được anh. – Thi mừng rỡ nói
– Sao cả hai lại đứng đây? – Khiết Đạt nhìn Thi và Tiểu Lạc người đầy mồ hôi, má ửng đỏ vì đứng dưới ánh nắng gay gắt
– Tiểu Lạc muốn lên gặp Hạ Đồng nên tôi mới dẫn em ấy lên, nhưng mà nãy giờ… vẫn chưa tìm ra nhà được. – Thi xấu hổ nói hết câu
– Khu này cách nhà Chính đến một đoạn đường dài, có phải nhầm địa chỉ không, đây là khu nhà anh mà. – Khiết Đạt buồn cười nói
– Hả!?? Cái đó… làm sao tôi biết lại đi nhầm đến khi nhà anh. – Thi gãi gãi đầu đỏ mặt vì xấu hổ nói
– Được rồi, dù sao cũng đã đến trời lại đang nắng gắt vào nhà anh đi.
– Có, phiền không? – Thi len lén nhìn anh hỏi
– Không phiền, dù sao anh chỉ ở nhà một mình, có em và Tiểu Lạc làm bạn cũng vui. – Khiết Đạt nhún nhún vai
– Vậy thì làm cảm ơn anh, Tiểu Lạc, chúng ta vào nhà anh Khiết Đạt hãy đến tìm chị Hạ Đồng.
– À, nhà anh ở đâu? Trong mấy căn nhà này cái nào của anh? Cái đó phải không? – Thi hỏi liên tục, sau đó chỉ tay về phía căn biệt thự thuộc loại nhỏ nhất ở đây
Khiết Đạt nhìn căn biệt thự đó, có cần xem thường anh đến vậy không? Đó là căn biệt thự loại C, cũng là loại nhỏ nhất ở khu biệt thự sang trọng này, anh mà ở căn đó sao?
– Nhà anh, trước mặt em đây này. – Khiết Đạt có chút giận Thi, sau đó tiến lên đến máy kiểm tra vân tay để mở cửa nhà
Thi nhìn căn biệt thự trước mặt, mồm há hốc, cái căn này là căn lớn nhất ở đây đó, lúc đầu cô còn ngưỡng mộ ai là chủ nhân của nó, hóa ra là Khiết Đạt.
– Thích quá đi!!! – khi cánh cổng biệt thự mở ra thì Tiểu Lạc đã chạy vào om sòm la
– Tiểu Lạc, em thích cứ ở đây cũng được. – Khiết Đạt đút hai tay vào túi cười ấm áp đi vào nói
Thi cũng vội xách túi đựng đồ đi nhanh vào, cánh cổng cũng tự động đóng lại.
Khi bước vào căn biệt thự, Thi lại ngạc nhiên há hốc mồm tập hai, rộng quá vậy trời!????
Bộ sô pha đỏ, TV, dàn máy hát volume, toàn bộ cửa đều làm bằng kính trong suốt sát sàn, chiếc rèm trắng pha đen có hoa văn điểm lên nhìn ra bên ngoài là chiếc hồ bơi rộng lớn với nước trong veo, không gian phòng khách lại rất rộng lớn. Đó chỉ là phòng khách mà đã chiếm gần căn nhà tình thương.
Thi nhìn vào trong hình như là phòng bếp, còn chiếc cầu thang trắng dẫn lên tầng lầu chắc hẳn là phòng ngủ.
Thật sự rất ngưỡng mộ, rất ngưỡng mộ!!!
Trong lòng Thi không ngừng la hét rằng rốt cục đây là nhà hay sao? Nếu được cho cô ở đây luôn đi, làm ôsin cho anh cũng được.
– Ê, ê…
Khiết Đạt thấy Thi cứ thờ người lại nhìn chăm chăm một chỗ, quơ tay vài cái trước mặt Thi.
Thi tỉnh người, nhìn Khiết Đạt đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người đối diện phải xao xuyến muốn chiếm hữu có nó, nụ cười lại rất ấm áp mang chút gì đó trẻ con, còn có đôi mắt đẹp đẽ kia.
Thi chưa bao giờ động lòng với người con trai nào, cũng chưa thấy ai đẹp cả, nhưng từ khi gặp Khiết Đạt thì cô mới nhận ra, hóa ra từ trước đến giờ, ông trời bắt cô phải chờ anh, chờ gặp anh để hiểu cảm xác nhớ mong một người là thế nào.
– Làm gì mà đỏ mặt hết vậy? – Khiết Đạt thấy mặt Thi đỏ ửng cả lên, hỏi
– À, không, không có gì, chắc là nắng nên… – Thi né tránh, hai tay ôm má mình
– Ừ, tôi dẫn em với Tiểu Lạc lên phòng dẹp đồ, sau đó xuống nhà làm cơm ăn, trách nhiệm nấu cơm, giao em đó Thi.
– Nhưng… đây là nhà anh, anh là chủ sao lại bắt khách nấu cơm?
– Đó là chuyện của anh, còn em chỉ cần nấu cơm anh cho em tá tuc một đêm. – Khiết Đạt cho đó là tất nhiên
– Hơ, có chủ nhà nào lại như anh không? – Thi bất mãn nói
– Thế nào, em có ý kiến gì? Còn không anh cho Tiểu Lạc ở lại còn em ra ngoài tìm nhà trọ đi. – Khiết Đạt nói, sau đó dẫn Tiểu Lạc đi lên lầu
– Anh… sao lại có người chủ nhà kì cục như anh chứ? – Thi không tán thành, liền chạy theo
– Em còn bép xép nói nữa anh không nể nang đá em ra khỏi nhà.
– Nhưng… anh cũng phải tiếp đãi khách sao lại bắt khách tiếp đãi ngược lại anh!?
– Không tin lời anh nói sao?
– Tin, nhưng mà…
– Không nói nhiều, sắp xếp hành lí xuống nhà nấu cơm cho anh.
– Hớ, anh… vô lí, vô lí, thật sự rất vô lí.
…
Trên chiếc bàn dài kính trong suốt trải khăn bàn trắng tinh khôi, mùi thức ăn ngào ngạt bay lên từng ngọn khói nghi ngút, Thi nhìn những dĩa thức ăn được mình bày lên bàn hài lòng với thành quả một tiếng mình đã chuẩn bị, tháo chiếc tạp dề ra, sau đó nhìn Khiết Đạt cùng Tiểu Lạc đã ngồi sẵn vào bàn.
Khiết Đạt nhìn mấy món ăn, canh cà tím đậu phụ, gà xào thập cẩm, tôm xào súp lơ. Trang trí bắt mắt, mùi thơm ngào ngạt, màu sắc đẹp mắt, nhìn qua đã thấy thèm.
– Tôi chỉ thấy mấy thứ này trong tủ lạnh thôi, anh ăn tạm còn không ngon thì… chắc đi tiệm ăn. – Thi gãi đầu ngượng nghịu nói
– Ăn thử rồi biết thôi, Tiểu Lạc em ăn đi. – Khiết Đạt cầm đũa lên gắp một con tôm cho Tiểu Lạc, sau đó chính mình cũng thử một miếng
Thi nhìn sắc mặt của Khiết Đạt, âm thầm chờ anh cho ý kiến, cô nấu không ngon nhưng mà cũng tàm tạm, anh lại là một thiếu gia ăn toàn sơn hào hải vị, mấy món này bằng gốc gì với những món anh ăn qua, chỉ mong anh không chê là tốt rồi.
– Thế, nào? – Thi thấy anh ăn xong rồi sắc mặt không thay đổi gì cả, hỏi
– Ăn được không khó nuốt, em ngồi xuống ăn luôn đi. – Khiết Đạt gật đầu, sau đó gấp thêm một miếng bỏ vào chén
– Thật sao? Anh thích thì quá tốt rồi. – Thi vui mừng không thôi, sau đó cũng ngồi vào bàn
– Chị Thi là nấu ăn ngon số một, còn chị Hạ Đồng nấu ăn chẳng ngon tí nào. – Tiểu Lạc ngồi trên ghế cao thả chân xuống vừa ăn vừa đung đưa nói
– Chị Hạ Đồng nấu ăn tệ lắm sao? – Khiết Đạt nhìn Tiểu Lạc hơi ngạc nhiên
– Dạ phải, chị ấy vào bếp bao giờ cũng làm hư đủ thứ.
Khiết Đạt im lặng, có lần anh nhớ Dương Tử vô tình nói với anh, hôm nay anh đã ăn món cơm rang trứng rất ngon, ngon như Ân Di nấu, lúc đầu Khiết Đạt chỉ nói đùa rằng Hạ Đồng tài đến mức làm Dương Tử thích món cơm rang trứng cô làm, Khiết Đạt còn nghĩ rằng Hạ Đồng có tài nấu ăn rất giỏi, đến hôm nay Tiểu Lạc nói Hạ Đồng nấu ăn rất tệ, nhưng mà Dương Tử lại nói cơm rang trứng cô làm rất ngon.
Vì sao lại thế? Không lẽ….
Hai người bọn họ qua Paris, Dương Tử chưa nghe lời ai qua Paris thăm ba mình, mà lại nghe Hạ Đồng, chẳng lẽ là… yêu!????
Sao lại có thể? Rõ ràng Dương Tử nói không thể yêu ai sao? Lúc đầu cũng đã nói không yêu Hạ Đồng mà???
– Khiết Đạt, sao anh không ăn nữa? Không ngon nữa sao? – Thi thấy Khiết Đạt đờ đẫn người hỏi
– Đột nhiên thấy ăn không vô, anh lên phòng trước, em với Tiểu Lạc cứ ăn đi. – Khiết Đạt nói dứt câu sau đó bỏ lên trên lầu
Thi nhìn bóng lưng của Khiết Đạt, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy chua xót đau lòng là lạ, cảm thấy những món ăn trên ban nhạt nhẽo hẳn đi không còn ngon như lúc nãy nữa.
– Tiểu Lạc, em ăn nhiều một chút, chúng ta ở tạm nhà anh Khiết Đạt đợi khi nào chị Hạ Đồng đi cùng anh Dương Tử về rồi chúng ta đếm tìm chị ấy. – Thi xoa đầu Tiểu Lạc đang ăn rất ngon miệng nói
– Dạ.
Tiểu Lạc gật đầu sau đó cúi đầu ăn tiếp.
…
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc