Cả hai nhìn bóng lưng của cô trải dài trên bãi cát, ưu thương hiu quạnh biết bao. Cả hai đau xót nhìn cô, Lăng Hạo tiến lên, lặp tức Dương Tử cũng lên theo.
Ánh mắt của cả hai đều hiện lên dao găm, không thiện cảm nhìn nhau.
– Hạ Đồng. – Lăng Hạo đứng trước mặt Hạ Đồng, có chút bất ngờ, sau đó đau lòng nhìn cô
Ngay cả Dương Tử cũng thế.
Hạ Đồng khóc đến mức mắt sưng tấy, đỏ hoe cả lên, khuôn mặt đầy nước mắt, dáng vẻ rất tội nghiệp y như mấy đứa trẻ bị la oan khóc đầy uất ức.
– Nín đi, đừng khóc nữa. – Lăng Hạo lau đi nước mắt cho cô, nhưng mà càng lau lại cô lại khóc nhiều hơn
Nhìn cô khóc không ngừng, Dương Tử cũng sốt ruột, hất tay Lăng Hạo ra, cau có nói:
– Cậu xem, Hạ Đồng khóc đến thế luôn rồi, cậu có biết an ủi người khác không?
– Em ấy đang buồn, làm thế nào vui vẻ được? Không lẽ tôi và cậu đứng đây cởi bỏ quần áo làm trò cho em ấy? – Lăng Hạo bực bội nói
– Tránh ra đi. – Dương Tử liếc Lăng Hạo, đẩy Lăng Hạo qua một bên
Hạ Đồng khóc y như một đứa trẻ, tèm lem nước mắt. Dương Tử xót xa vươn hai tay ra, lau đi nước mắt ở khóe mắt, người anh hơi khom xuống, sau đó di chuyển hai tay đến miệng cô tạo thành một đường cong, y như cười.
– Phải cười như thế này em mới đẹp, em khóc có biết nhìn xấu lắm không?
Dương Tử khóe môi hiện lên ý cười, nhìn cô.
Nhưng mà Hạ Đồng không những không ngừng khóc mà còn ngày càng khóc lớn hơn.
Dương Tử dù sao cũng đã lâu lắm rồi mới dỗ người khác nín khóc, ai ngờ cô lại khóc nhiều hơn, tay chân bối rối, loạn xạ cả lên.
– Cậu xem, cậu làm em ấy khóc nhiều hơn nữa rồi? – Lăng Hạo chau mày nhìn Dương Tử, lại có ý mỉa mai
– Làm sao tôi biết…
Dương Tử đưa tay lên đầu mình vò vài cái.
– Hạ Đồng, nín đi, nín đi, anh sẽ mua kem em ăn. – Lăng Hạo hết cách liền dụ cô
Nhưng mà cô cũng không nín.
– Em nín đi, ngoan đi, anh sẽ mua cả tá kem cho em ăn thoải mái. – Dương Tử cũng lấy kem ra dụ cô
– Hạ Đồng, em đừng khóc nữa, em muốn gì em cũng cho em. – Lăng Hạo dỗ tiếp
– Phải phải, em muốn bất cứ cái gì, em muốn bao nhiêu thứ anh đều cho em. – Dương Tử cũng dỗ
– Ngoan đi, nín đi, anh sẽ đưa em đi chơi, mua những thứ em muốn, cho em ăn thoải mái. – Lăng Hạo tiếp tục
– Em nín đi, anh sẽ dẫn em đi khu vui chơi, cho em ăn những thứ em thích, mua cho em những cái em muốn. – Dương Tử tiếp lời
Lăng Hạo quay sang trừng Dương Tử, gần như là muốn giết chết, lớn giọng quát:
– Dương Tử, cậu rốt cuộc có thôi không nói lại những thứ tôi nói không?
– Cái gì cậu cũng giành hết rồi, tôi chỉ còn cách nói lại thôi. – Dương Tử lớn tiếng trả lời
– Cậu đúng là đồ óc heo, ngay cả dỗ em ấy cũng phải nói theo tôi. – Lăng Hạo bực tức, trừng Dương Tử
– Tôi là óc heo? Thế cậu là gì? Nếu cậu không giành nói trước tôi đã không cần nói lại, ai mà thèm nói theo cậu. – Dương Tử liếc Lăng Hạo một cái
– Ý cậu là sao? Rõ ràng cậu kém thông minh, phải nói theo tôi.
– Cậu mới là óc heo, rõ ràng dỗ em ấy nhưng những thứ đem ra dỗ để em ấy nín cậu cũng nói hết rồi, tôi làm sao không nói lại.
Dương Tử cùng Lăng Hạo đứng đối diện nhìn nhau, lửa giận cũng sắp bắn ra ngoài.
Hạ Đồng khóc một ngày càng lớn, tiếng khóc của cô làm hai anh sực nhớ lại chuyện trọng tâm.
Rõ ràng đang muốn dỗ cô nín sao hai anh lại cãi nhau còn làm cô khóc nhiều hơn chứ? Đúng là…
– Lâu lắm rồi mới dỗ con gái nín khóc, bây giờ tôi không biết làm thế nào? – Dương Tử có chút bối rối
– Tôi hơn cậu chắc!? Thật là… Hạ Đồng đã khóc thì rất khó dỗ, chẳng lẽ làm trò hề cho cô ấy cười? – Lăng Hạo vò đầu nói
Thật ra Hạ Đồng vốn không muốn khóc thêm nhưng mà nhận được sự quan tâm lo lắng dỗ dành của hai anh, lại là cô cảm động mà khóc. Nước mắt cũng không ngừng chảy ra.
Hai người con trai này, cô thật không hiểu, rõ ràng dỗ cô nhưng lại cãi nhau, càng làm cô khóc hơn nữa.
Dương Tử nhớ, lúc anh tức giận, không vui thì cô đều kể chuyện cho anh nghe, liệu anh kể chuyện vui cô nghe, cô có nín khóc hay không?
Dương Tử ho vài tiếng, nhìn cô, nói:
– Lúc trước, có một con gà mái tỏ tình với một con heo đực, lúc đó trong lòng con heo đực có gì đó rất vui trong lòng, lại không nói ra, bởi vì đó chỉ là một chuyện đùa của cả hai, con heo đực nói không, sau đó con gà mái đòi nhảy cầu… thang. Em nói xem, con gà mái có bị sao không?
Hạ Đồng nghe anh kể thút thít nhìn anh, sau đó lắc đầu, nước mắt tèm lem.
Chuyện này, không vui tí nào, cô nghe cũng không thấy chút gì gọi là buồn cười, mà cô còn muốn khóc thêm.
– Aiss… – Dương Tử quơ tay loạn xạ, anh vốn không có khiếu hài hước, bắt anh kể chuyện vui thì thà anh hâm dọa cô còn có lí
– Cậu đúng là, chuyện nhảm như thế cũng kể ra sao? – Lăng Hạo không khỏi buồn bực
– Cậu thử làm cô ấy vui xem.
Dương Tử liếc Lăng Hạo một cái.
Lăng Hạo đẩy Dương Tử qua một bên, đứng trước mặt Hạ Đồng, nở nụ cười tươi rối, sau đó đưa hai tay lên mặt mình, ép vào hai má, cánh môi mỏng chu lên, hai mắt mở to hiện lên ý cười.
Nhìn mặt anh trông rất buồn cười.
Hạ Đồng hơi phì cười, nhưng mà không cười như lúc trước, chỉ phì cười một cái rồi thôi.
Lăng Hạo tưởng cô sẽ cười không ngờ cô chỉ cười một cái rồi thôi, anh hết cách rồi.
Hạ Đồng vẫn không thôi khóc, nhìn hai anh, một người bực tức đá cát, còn người kia thì đi tới đi lui.
Hạ Đồng lại đột nhiên bật cười.
Nhìn dáng vẻ quýnh quáng, không biết làm sao của hai anh, lại làm cô thấy rất buồn cười. Chưa bao giờ cô nhìn thấy dáng vẻ đó của hai anh.
Nghe được tiếng cô cười, Dương Tử cùng Lăng Hạo lập tức nhìn cô, sau đó vui vẻ hẳn nhìn cô.
– Cuối cùng em cũng chịu cười rồi, anh cứ tưởng em sẽ khóc mãi chứ? – Dương Tử cười rõ vui, nói
– Hạ Đồng, có phải anh làm mặt vui nên em mới vui hay không? – Lăng Hạo cũng vui vẻ không kém
– Cậu vừa nói gì? Rõ ràng là do tôi kể chuyện cho em ấy nghe. – Dương Tử trừng mắt nhìn Lăng Hạo
– Chuyện của cậu chỉ có làm cho người khác khóc nhiều hơn, không vui tí nào. – Lăng Hạo bất mãn nói
– Ai nói là chuyện tôi không hay, mặt của cậu mà để đứa trẻ con nào thấy chắc chắn sẽ khóc toáng cho lên, là tôi giúp em ấy vui.
– Là tôi.
– Là tôi.
– Là tôi mới đúng.
– Là tôi, không phải cậu.
Hạ Đồng nhìn hai anh cười càng lớn, bật cười thành tiếng, dáng vẻ hai anh tranh giành công lao với nhau, làm cô rất buồn cười.
Hạ Đồng che miệng cười lớn.
Dương Tử cùng Lăng Hạo dừng lại không cãi nhau nữa, nhìn cô đang vui vẻ cười, cả hai vô thức cười theo.
Đêm đó, trên bờ biển yên ắng, từng cơn sóng nhè nhẹ trôi vào bờ, những cơn gió dìu dịu thổi, có một cô gái cười rất tươi, nụ cười sáng lạng sưởi ấm người khác, có hai chàng trai đứng nhìn cô cười, cũng nở nụ cười đẹp tuyệt mĩ.
Mọi thứ lúc đó dường như ngưng lại, chỉ tập trung về nụ cười của cô, nụ cười thuần khiết, ngọt ngào, vui tươi đó.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc