– Anh đang dạy hả, trưa ăn cơm với em hen?
– Chiều 1 giờ anh dạy tiếp rồi, qua em không kịp đâu.
– Thì em qua anh, tự nhiên muốn ăn cơm với anh.
– Ok, thế 12 giờ đúng nhé, em qua địa chỉ!@# ĐD, Q1 hén.
– Dạ, em biết rồi.
…
Tôi cũng không quan tâm lắm vì đang bận giảng bài, đúng là khi làm thầy rồi mới biết được nỗi khỗ của người thầy, thử tưởng tượng 1 vấn đề mà nói 3 – 4 lần vẫn có người không hiểu, phải giảng đi giảng lại mỏi cả miệng, rát cả họng mới tạm gọi là hiểu rồi cho qua… Nghĩ lại thương thầy cô quá (trừ thời ĐH)…
Đúng 12 giờ trưa, lớp tôi tan, tôi đứng trước cổng trung tâm chờ em, học viên thì ùa ra lấy xe đi về, cứ đi ngang qua tôi thì lại gật đầu chào, tôi cũng lịch sự, cười cái rồi gật đầu chào lại… Có vài học viên đứng nói chuyện với tôi được chút xíu thì em và G, H cũng đến… Tôi xin phép về và lại nhận được những cái cúi đầu chào. Lúc đó, em, G, H nhìn tôi rất lạ… Mà lạ hơn là em đang chạy chiếc Nov đời 2 còn rất mới, còn ku H vẫn đi chiếc Spacy như mọi ngày.
Tôi tiến lại hỏi:
– Nhìn gì dữ vậy?
– Làm thầy sướng anh há, ai cũng phải chào – G nói.
– Ờ, sướng lắm, gật muốn gãy cổ đây. Thôi đi ăn cơm – Tôi cười.
Tôi đi bộ lại một quán cơm cách trung tâm 3 căn nhà, giá cả cũng chấp nhận được, không quá mắc, vừa vào quán thì tôi hỏi:
– Hôm nay em chôm được đâu chiếc xe á – Tôi nhìn về phía em.
– Trời ơi, xe này lâu rồi anh, em lấy đi học hoài đó chứ, tại anh không thấy thôi – lại trả lời tỉnh bơ…
– Xe này lâu rồi anh ới, nó chở em mòn mấy cái bánh rồi – G cười.
Tôi biết là G nói quá, nhưng kệ, sao cũng được, vui vẻ là quan trọng nhất. Nhưng quái, nãy giờ thằng H không nói tiếng nào.
– Hôm nay ăn phải trái độc, câm đột xuất hả cha nội – Tôi nói đểu.
– Có người đang giận, dạo này con người ta lên giá lắm anh X ơi – G chiêm vào.
– Ơ, tôi hỏi cô à, có im đi không? – Tôi liếc về phía G.
– Tụi tôi đang giận hờn vu vơ, giận nhau để yêu nhau nhiều hơn á, mà chả thấy yêu đương gì, toàn là điên hơn thôi – Em cười.
– Thế thì đúng ý 2 tôi rồi còn gì – Tôi cười theo.
– Hai người kêu qua ăn cơm hay là xỉa xói – G lườm lườm.
– Tao không rủ à, tại mày ham hố đi theo à nha – Em lanh miệng…
– Thế tao đi về à – G dọa.
– Người đâu tiễn khách – Tôi bồi thêm.
Thế là tôi, em, H cười phá ra cười, còn G thì mặt thộn ra, biết là G quê nên tôi chống chế.
– Thôi, ăn ai cũng vậy, ăn ở đây dùm anh, anh cảm ơn – Tôi cười cười.
– Nể anh lắm mới ngồi đó, chứ không là về rồi – G cười khúc khích.
– Ờ, biết rồi, cảm ơn cô, giờ thì phiền 2 cô đi kêu đồ ăn dùm anh cái – Tôi nhăn nhó.
Em và G đi vào trong quán, gọi gọi, kêu kêu cái gì đó, còn tôi và H ở lại, tôi nói nhỏ sợ 02 người kia nghe:
– Vụ gì.
– Mịa, tức thiệt – Giọng khó chịu của ku H.
– Sao tức.
– Tôi qua đón nó, mà nó đi cắt móng giò móng heo gì cả buổi, không thấy đâu, ngồi chờ như con chó, bực mình – Vẫn thái độ khó chịu…
– À, thì ra là bả đi mần đẹp mà không dẫn ông theo, ông ganh tỵ chứ gì – Tôi nói giỡn.
– Thôi nha thầy, đừa có mà xỏ tui nghe – nó cười cười.
– Thôi, có vậy thui mà giận làm gì, chút có gì tôi nói cho – Tôi nghiêm chỉnh nói.
Hai đứa vừa đi lại, ngồi xuống ghế là tôi hô:
– G, đưa móng cẳng, móng chân, móng giò lên anh coi coi – Tôi giả mặt nghiêm nghị.
– Chi anh – G ngạc nhiên.
– Lẹ – Tôi vẫn giữ vẻ mặt đó, còn em thì ngồi hóng theo tôi.
– Nè, có gì không? – Nói xong G chìa cái bàn chân ra.
– Mèn đét quỷ thần thiên địa ơi, cái gì mà màu mè tè le hột me zầy đây – Tôi cao giọng làm 03 đứa kia bật cười…
– Em ngồi cả tiếng đó anh – G chống chế.
– Thấy gớm hơm, nhìn chân thôi là biết mai mốt có tương lai bán kẹo kéo há. – Tôi cười lớn…
– Em đá anh cái chết à, à… à, có người méc hả – G liếc liếc qua H.
– Em là em quá lắm nhe, riết rồi thôi, đi làm móng giò không cho thằng H theo, nó giận là phải, em không hiểu ý gì hết, nó cũng muốn mần đẹp chứ bộ – Tôi châm biếm.
Thế là nguyên 1 đám cùng cười, bao nhiêu giận hờn cũng qua hết, lại rôm rã, đồ ăn ra thì cả đám xúm vào giành nhau ăn từng miếng thịt, miếng cá, tôi nói chơi:
– Chỗ con dạy mấy ba mấy má, tém, tém gọn dùm cái coi.
– Cách tới ba căn lận mà lo gì – H nói lớn.
– Ờ, ba căn lận á, xa ghê há, sao không lấy cái loa la lên cho cả xóm biết luôn, nói cũng ít có lớn ghê – Tôi nhìn đểu.
Nguyên đám bọn tôi thì đơn giản thế, chỉ cần ăn chung, nói chuyện chung, không cần phải quá sang trọng nhưng lúc nào cũng đầy tiếng cười…
Ăn xong, ngồi chém gió một chút thì tôi phải vào ca dạy, thế là chia tay, đường ai nấy đi, buồn cười là lúc nãy H chở G, mà G không ôm, giờ thì G để tay ngay eo của H. H cười nói:
– Ôm thì ôm đại đi, bày đặt ngại gì nữa.
– Khỉ, ai thèm – G nói thế nhưng vẫn vòng tay ôm ku H.
– Thôi, cho 2 bây lui, để anh nói chuyện với N cái – Tôi cười.
– Chơi đuổi nha, không đi, nói gì nói đi, 02 em nghe ké – G nghịch ngợm trả lời.
– Bấm ngay, không là tao chém – Em liếc liếc về phía tụi nó.
– Chém bằng dao 14cm của thầy à – Mắt thằng H đầy nguy hiểm.
Tôi buồn cười nói:
– Tôi là tôi chưa đo, bộ anh me lúc tôi đi toilet dòm trộm rồi ganh tỵ à. Anh chia buồn cùng em, thằng H chỉ có 12. 5 thôi.
– Để mai mốt em đo lại, thế mà tôi bảo 17 kia đấy – Bà G cười khoái chí, thế là tụi tôi đánh xe qua bên kia đường đứng chờ N.
– Em định tổ chức ở đâu? – Tôi hỏi.
– Hông biết nữa, em chưa quyết, anh biết đâu không – Em hỏi ngược lại tôi.
– Biết chết, đó giờ có đi đâu đâu mà biết – Tôi ngại.
– Hỏi anh chơi thôi, chứ anh mà biết gì – Em bật.
– Tôi biết cách tạo ra con người đấy cô ạ, đừng có mà khi dễ tôi – Tôi khẳng định.
– Vậy phải thử mới biết – Em cười.
– Vậy em quyết hén, có gì alo anh, mà… mà… hiện tại anh chỉ có mấy trăm thôi – Tôi chùng giọng.
– Chời, tưởng chuyện gì, cái đó anh khỏi lo, thôi anh vào dạy đi, trễ giờ rồi kìa – Em hối tôi.
– Ừm, vậy có gì tối nói chuyện sau hén – Tôi nói xong vội đi vào lớp vì học viên đã gần đầy phòng.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện