Vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Tuyết Lạc rốt cuộc cũng bị nứt ra, gương mặt cô ta dúm dó lại, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ buồn bã hoàng loạn một cách hoàn mỹ: “Chị, em không hiểu chị đang nói gì hết, em chẳng qua chỉ là tò mò thôi mà, cho nên mới học hỏi với những người chuyên nghiệp, thử xem cho đỡ ham thôi, làm sao có thể tự mình lái xe, lại còn nửa đêm đi ra ngoài nữa chứ…”
Ninh Tuyết Lạc trong bụng cười lạnh, hừ, Ninh Tịch, mày muốn vạch trần tao sao? Mày nghĩ tao ngu quá rồi đấy!
Trang Linh Ngọc thấy Ninh Tịch càng ăn nói càng chẳng ra làm sao, vẻ mặt bà ta lại càng khó chịu: “Ninh Tịch, mày ăn nói linh tinh vớ vẩn như thế rốt cuộc là muốn nói cái gì hả? Cho dù Tuyết Lạc có nửa đêm lái xe ra ngoài thì cũng chẳng liên quan gì đến mày!”
Ninh Tịch nhún vai, thờ ơ lên tiếng: “Đương nhiên là chẳng liên quan gì đến tôi hết, dù sao… đứa bé mà cô ta đâm chết… cũng đâu phải là con của tôi.”
Khoảnh khắc Ninh Tịch vừa dứt lời, căn phòng đang rộn lên những tiếng xì xào đột nhiên im lặng như hến, biểu cảm của Trang Linh Ngọc cũng sững ra.
“Anh yêu, anh tắt đèn hộ em với.”
Lục Đình Kiêu vươn tay ra, căn phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, Ninh Tịch ấn nhẹ vài cái trên màn hình điện thoại, trên bức tường trắng rộng rãi đằng sau lưng, đột nhiên xuất hiện một đoạn video.
Đoạn video này không có tiếng, chắc là vào buổi tối cho nên ánh sáng rất mơ hồ.
Cảnh tượng trong video đang ở trong trạng thái tĩnh lặng khoảng ba giây đồng hồ, sau đó một chiếc xe moto màu đen xuất hiện.
Lúc nhìn thấy chiếc xe moto đó, đồng tử trong mắt Trang Linh Ngọc tụ lại: “Chiếc xe đó… chính là… chính là chiếc xe đã đâm tôi… chính là nó!!!”
Tuy rằng lúc đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng bà ta tuyệt đối không quên được hình dáng của cái xe đó.
Nghe thấy câu đó của Trang Linh Ngọc, tất cả mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào hình ảnh tường với thái độ hoài nghi.
Cảnh tượng trong đoạn video hình như là một bãi xử lý xe cũ đã bị bỏ hoang, chủ nhân của chiếc xe máy đó đầu tiên là cởi toàn bộ quần áo đang mặc bên ngoài ra, ngay đến găng tay và mũ bảo hiểm cũng cởi hết sau đó đẩy xe xuống đất, xách can dầu bên cạnh tưới lên, bật cái bật lửa trong tay lên ném vào chỗ cái xe…
“Bùm” một tiếng, tất cả mọi thứ đều bị ngọn lửa nuốt trọn.
Cùng lúc đó, những ngọn lửa bập bùng trong bóng tối thoáng chiếu sáng lên chủ nhân của gương mặt ấy…
Đó thế nhưng không phải là đàn ông… mà là một gương mặt của một cô gái yếu đuối dịu dàng.
Đó… đó là Ninh Tuyết Lạc!!
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt ấy, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt mỗi một người đều quay sang nhìn Ninh Tuyết Lạc đang nằm trên giường với vẻ không thể tin nổi.
Trang Linh Ngọc lại càng há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào đoạn video, vẫn không cách nào tin được.
“Chuyện… chuyện này là như thế nào… người này làm sao có thể là Tuyết Lạc được!”
“Nhưng gương mặt đó là Ninh Tuyết Lạc không sai được đâu! Vừa nãy lúc lửa hắt lên nhìn rất rõ mà! Cô ta cởi đồ mặc ở ngoài ra còn nhìn rõ cái bụng to kia kìa!”
“Không thể nào… không thể thế được! Điều này tuyệt này là không thể được!”
…
Khoảnh khắc đoạn video trên tường xuất hiện bóng dáng quen thuộc, vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc đã không còn chút máu. Chỉ trong có vài phút ngắn ngủi, cô ta quả thật như thể vừa dạo qua một vòng địa ngục, khi gương mặt của cô ta được ánh lửa chiếu sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta cứ như thể bị hồn phi phách tán.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc