Phải biết rằng, Đới Uy là do một tay ông cất nhắc, lúc đầu cũng do chính ông tiến cử Đới Uy cho Adam và cũng là chính ông đã kết nạp gã vào Hiệp hội Thời trang Quốc tế lại còn để cho gã một vị trí khá trọng yếu nữa.
Nếu Đới Uy quả thật giống như những gì Cung Thượng Trạch nói thì ông ta làm hội trưởng cũng không thể nào thoát tội. Vì thế Acas cẩn thận xác nhận lại lời của Cung Thượng Trạch một lần nữa: “Cậu Cung, cậu có thể chứng minh Nghê Thường Vũ Y và những tác phẩm khác của Đới Uy đều là của cậu không?”
Ninh Tuyết Lạc ngồi tại chỗ thấy tình hình có vẻ có thể xoay chuyển thì sự căng thẳng mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Mà ở một chỗ ngồi khác, ngón tay trắng nõn của Ninh Tịch hơi nâng trán, cô cười khẽ một tiếng: “Chậc, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…”
Ninh Tịch nhỏ giọng lẩm nhẩm, sau đó tỉnh bơ lấy di động gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh, trong đại sảnh có một nhân viên vội vàng chạy tới cạnh Acas, sau đó không biết nhỏ giọng nói gì đó với ông ta, khiến ông ta hơi nhíu mày, ông ta trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Một lát sau.
Dường như mọi chuyện chỉ đang chờ thời khắc giãy giụa này của Đới Uy, màn hình to đột nhiên xuất hiện vô số mẫu thiết kế.
Tất cả mọi người đang bàn luận sôi nổi đều ngẩng đầu nhìn lên, Đới Uy cũng nhìn chằm chằm vào đó. Trong lòng gã dần dần xuất hiện một cảm giác cực kỳ bất an…
Trên màn hình xuất hiện một loạt tác phẩm kinh điển của History.
Những thiết kế phía bên phải là của Đới Uy, mà những mẫu thiết kế y hệt nằm bên trái lại có ký tên là Cung Thượng Trạch.
Thiết kế của hai bên thoạt nhìn thì như thể giống y hệt nhau, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy những điểm khác nhau nho nhỏ. Mà, những điểm khác nho nhỏ ấy không khác nào vẽ mắt cho rồng, khiến tất cả mọi đều sáng mắt.
Người trong nghề sao có thể không nhìn ra đây là chuyện gì chứ, sợ rằng những thiết kế mà Đới Uy mang đi chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Nhưng hiện giờ, những thiết kế này đã được tác giả đích thực của nó sửa lại một cách hoàn thiện.
Chuyện đã đến mức này nhưng còn lâu mới kết thúc.
Tiếp theo đó, trên màn hình xuất hiện những thiết kế trong một năm gần đây của Đới Uy. Những thiết kế này mặc dù có phong cách không sai lắm, nhưng kể cả người ngoài ngành vẫn có thể nhìn ra những thiết kế này không có linh khí.
Bên cạnh nó cũng vẫn là những mẫu thiết kế giống y hệt, nhưng người ký tên trên các mẫu thiết lế lại không giống nhau.
“Ớ, chuyện gì thế này?”
“Những thiết kế giống nhau nhưng… chữ ký lại khác nhau, có ý gì?”
…
Khi Đới Uy nhìn đến những mẫu thiết kế giống nhau y như đúc nhưng lại có chữ ký của những người khác nhau thì mặt gã lập tức không còn chút máu, trong mắt cũng hiện lên vẻ bối rối…
Gã còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó trên màn hình chiếu một đoạn clip, trong đoạn clip đó có một người đàn ông đeo khẩu trang.
Giọng nói rụt rè sợ hãi của người đàn ông đó vang lên rõ ràng trong đại sảnh: “Bắt đầu từ một năm trước, Đới Uy bảo tôi âm thầm giúp anh ta tìm một lượng lớn những nhà thiết kế theo phong cách Trung Hoa! Bọn họ đều nộp những tác phẩm của mình lên theo từng tháng, sau đó Đới Uy sẽ chọn tác phẩm anh ta thích nhất rồi trả số tiền rất lớn cho bọn họ! Những nhà thiết kế kia phần lớn đều là những người không có quan hệ gì, lại nghèo khổ vất vả cho nên những việc thế này bọn họ cầu còn không được! Đây là ghi chép giao dịch của Đới Uy với tôi suốt một năm nay, những thiết kế trong một năm này của anh ta đều do tôi đi mua cho anh ta…”
Tin tức kinh thiên động địa… cứ như thế hé lộ ra ánh sáng.
Nhà thiết kế chính của History lại là một tên ăn cắp, một lên lừa đảo chỉ biết nói láo, thậm chí hắn ta còn không biết thiết kế mà chỉ biết dùng những tác phẩm của người khác mà thôi!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc