“Rồi, phòng để hàng của chúng tôi đột nhiên gặp hỏa hoạn! Lúc ấy Đới Uy nói với tôi rằng toàn bộ bộ sưu tập Nghê Thường Vũ Y đều đã bị thiêu rụi… cho tới hôm nay tôi mới biết, hóa ra Nghê Thường Vũ Y của tôi không hề bị thiêu rụi mà là bị anh ta chiếm đoạt!!!”
Hiện trường im lặng đến nỗi không nghe thấy bất kỳ một thanh âm nào, tất cả mọi người đều nghe thấy thanh âm của cậu thanh niên đang run lên vì tức giận, tâm trạng của bọn họ cũng theo lời kể của cậu mà sôi trào.
Cung Thượng Trạch ngừng một chút, ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Có lẽ… tôi nên cảm ơn sự tham lam của anh ta, nếu không thì tôi đã chẳng thể chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Khi anh ta trở thành nhà thiết kế chính của History, dùng Vườn Xuân mà nổi tiếng toàn thế giới, trở thành nhà thiết kế tiên phong cho phong cách Trung Hoa, trở thành niềm kiêu ngạo của người Hoa thì… tôi chỉ là một thằng không xu dính túi, đang vật vạ ăn xin trên những con phố ở Los Angeles.”
“Thử hỏi ai sẽ tin lời của một thằng ăn mày chứ?”
“Cho dù sau đó tôi có trở thành nhà thiết kế chính của Tắc Linh thì cũng vì History được thành lập trước mà Đới Uy lại dùng các tác phẩm của tôi, cho nên dẫn đến việc tất cả mọi người đều nói những tác phẩm sau này của tôi đều bắt chước phong cách của Đới Uy…”
Nghe đến đây, mọi người đã tức giận đến cực độ.
[Trời ơi! Quả thật… quả thật quá là vô liêm sỉ!]
[Khó trách tại sao phong cách của History và Tắc Linh lại giống nhau đến vậy! Không ngờ chân tướng lại như thế này! Những tác phẩm của History vốn là do Cung Thượng Trạch thiết kế ra thì có thể không giống nhau được sao?]
[Mẹ kiếp! Thế mà tôi vẫn luôn giúp History nói Tắc Linh là đồ bắt chước!]
…
Khúc Quan Dương nghe lời kể của Cung Thượn Trạch cũng thấy cảm khái.
Lúc trước ở giải Kim Đỉnh ông đã cảm thấy quái lạ, không hiểu tại sao phong cách thiết kế của History và Tắc Linh lại giống nhau đến thế, không phải chỉ là gần giống mà dường như chúng được thiết kế ra từ cùng một người. Hóa ra phán đoán ban đầu của ông không sai, sự thật đúng là hai tác phẩm đó được cùng một người sáng tạo ra.
Về sau, mặc dù History vẫn giữ vững phong cách của mình nhưng Khúc Quan Dương luôn cảm thấy những mẫu thiết kế đó đều thiếu linh khí, e là lúc đó những thiết kế mà Đới Uy trộm được đã dùng hết, cho nên những tác phẩm sau này đều không phải những tác phẩm của Cung Thượng Trạch.
Acas nhìn về phía Đới Uy vất vả lắm mới đứng lên được trong góc: “Đới Uy, đối với những tố cáo của Cung Thượng Trạch, anh còn có điều gì muốn nói không?”
Tròng mắt của Đới Uy trợn lồi, lồng ngực của gã phập phồng lên xuống.
Không thể… gã tuyệt đối không thể bị hủy như vậy…
Kể cả gã có nói láo, kể cả Nghê Thường Vũ Y không phải tự gã làm ra thì gã vẫn có thể “đông sơn tái khởi”. Nhưng một khi tất cả những thiết kế đều bị nói là trộm cắp của người khác thì gã xong thật rồi!
Vì vậy, Đới Uy lớn tiếng nói: “Cậu ta ngậm máu phun người! History là so tôi sáng lập, mỗi một thiết kế đều do chính tay tôi làm ra! Nghê Thường Vũ Y chỉ vì kỹ thuật quá phức tạp nên tôi mới lén lút mời người chuyên nghiệp đến hoàn thành khâu thêu mà thôi! Về sự nói dối này tôi chỉ có thể nói xin lỗi!”
“Nhưng ai mà biết người nhận việc thêu này lại là Cung Thượng Trạch, lại còn bị cậu ta chơi xấu, cố ý thêu tên mình lên đó! Thậm chí còn vu khống các thiết kế của tôi là trộm cắp của cậu ta, thật hoang đường! History đã thành lập được ba năm, tôi phải trộm đến bao nhiêu mẫu thiết kế mới có thể khiến History vẫn luôn giữ vững cái danh “nhãn hiệu thời trang mang phong cách Trung Hoa hàng đầu chứ”!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc