Khoảnh khắc nhìn thấy tấm bài vị, sợi dây thần kinh cuối cùng trong não Lục Sùng Sơn cũng đứt đoạn, cả người như bị rút sạch sức lực, vẻ mặt trống rỗng.
Ông ta đứng đực ra đó nhìn chằm chằm vào cái bài vị, miệng há hốc nhưng lại chẳng thể thốt ra được lấy một câu, trong đáy mắt vẩn đục chỉ còn lại sự sợ hãi không cùng như thể muốn nuốt chửng lấy ông ta.
“Rầm!” một tiếng, vẻ mặt của Lục Sùng Sơn trắng nhợt, bất ngờ ngã quỵ xuống đất.
“Sùng Sơn! Sùng Sơn! Sùng Sơn ông làm sao thế…” Vẻ mặt của Nhan Như Ý khi nhìn thấy hai chữ “vợ tôi” không được đẹp mấy, nhưng thấy Lục Sùng Sơn quỵ ngã thì mau chóng sực tỉnh lại, kinh hoảng thất sắc chạy đến nâng ông ta dậy.
“Ôi trời!”
“Chú Lục! Chú Lục…”
“Chủ tịch Lục, ngài làm sao vậy? Mau gọi xe cấp cứu!”
Hiện trường yên tĩnh bị biến cố này phá vỡ mà loạn hết lên.
Lục Sùng Sơn bị mọi người vây quanh, hơi thở yếu ớt vẫn cố xuyên qua đám người nhìn chằm chằm về phía người đàn ông trẻ tuổi như lệ quỷ đứng đằng xa cùng với tấm bài vị trong tay anh ta. Môi ông run rẩy mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại vì quá kich động mà chẳng thốt ra nổi một tiếng nào.
…
Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ siết chặt nắm đấm đứng im tại chỗ, hai mắt anh đỏ bừng vì phản ứng của cha mình, trong mắt là vẻ không thể nào tin nổi cũng với sự đau khổ.
Là thật…
Tất cả thế nhưng lại là thật…
Người đó… thật sự là con trai của ba…
Dù anh có không muốn thừa nhận đến như thế nào đi chăng nữa, phản ứng của ba anh đã nói rõ tất cả, điều này khiến anh không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.
Cho dù anh Hai vẫn luôn giấu anh, nhưng dù gì anh cũng phụ trách bộ phận tình báo làm sao mà không nghe được tí phong phanh gì. Nhưng cái kết quả này vẫn khiến anh không thể nào kịp ứng phó và cũng không muốn tin tưởng…
Mãi cho đến giờ phút này, Lục Đình Kiêu mới khẽ phất tay một cái, một đội ngũ được huấn luyện nghiêm khắc nhanh chóng bao vây trong và ngoài sảnh lại, hai phe rơi vào trạng thái giằng co.
Từ đầu đến cuối thần sắc của Lục Đình Kiêu đều rất bình tĩnh, chẳng có chút kinh ngạc hay hoảng sợ nào y như một người đứng ngoài quan sát. Như thể đối phương chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi chẳng đáng quan tâ, hay tất cả chuyện này chỉ là một vở hài kịch mà thôi.
Thấy Lục Đình Kiêu mãi đến giờ phút này mới hành động, nhất là cái ánh mắt khinh thị, cái ánh nhìn của một kẻ bề trên đang nhìn một con kiến hôi khiến người khác khó chịu kia. Vân Thâm vô thức gãi gãi vết sẹo trên xương mày, cười khẽ: “Ha, vì muốn xác nhận tất cả chân tướng cho nên mới cố ý để tôi diễn màn kịch này sao? Vậy, ông anh Hai yêu quý của tôi, anh có vừa lòng với tất cả những gì vừa nhìn thấy không? Tôi dám đảm bảo vẫn còn nhiều thứ anh chưa biết lắm, kich thích hơn nhiều…”
“Bớt giả thần giả quỷ đi, anh rốt cuộc là ai? Mà dù anh có là ai thì cũng mời lập tức rời khỏi nhà tôi!” Lục Cảnh Lễ giận dữ lao đến.
Vân Thâm cười nhưng ý cười lại không hiện lên trong mắt: “Đối đãi với anh trai phải khách khí một chút chứ, có muốn cân nhắc sang bên này với anh không? Bây giờ… vẫn còn chưa muộn đâu!”
“Anh cái đầu! Mày là cái thá gì! Chẳng qua chỉ là vật đặt cược của một con đàn bà nào đó muốn leo cành cao mà thôi! Loại người như mày tao nhìn thấy nhiều lắm rồi!” Lục Cảnh Lễ phẫn nộ quát lên.
“Thật không? Hy vọng sau khi biết được chân tướng cậu vẫn còn có thể… ngây thơ đơn thuần như thế.” Vân Thâm tỏ vẻ đồng tình, sau đó thong thả xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, Vân Thâm đột nhiên quay lại, nghiêng đầu nói với Lục Đình Kiêu: “À, đúng rồi, anh Hai, chuyển lời đến cho con nhóc đó hộ tôi, nếu đã không muốn về thì không cần về nữa, bởi vì… rất nhanh thôi cả Lục thị này sẽ là của tôi…”
A
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc