Vương Hạo Quân nhìn đống số liệu phức tạp trên màn hình máy tính mà đầu đau như muốn nổ tung.
Tỷ số định mức trên thị trường của Thịnh Thế tăng nhanh kinh người và đã vượt qua cả Tinh Huy, giá cổ phiếu cũng đang không ngừng tăng lên.
Còn Hàn Tử Huyên, bên phía ông ta thật sự không thể cứu vãn lại được nữa rồi.
Trước khi tham gia Thiên Hạ, chân sau bị Ninh Tịch phá đám, Đêm Hội Ngôi Sao lại bị cướp mất giải, khó khăn lắm mới có được tài nguyên từ Hollywood thì lại làm phải nền cho Ninh Tịch. Ngay đến cả thương hiệu SS do cô ta làm đại diện quảng cáo cũng bị YLD – thương hiệu Ninh Tịch làm người mẫu đại diện chèn ép.
“Trình Nghị Tân! Lưu Hiểu Nhu! Rốt cuộc các người làm cái quái gì thế hả? Nếu tôi nhớ không nhầm, người mẫu đại điện cho YLD phải là Lưu Hiểu Nhu mới đúng chứ? Tại sao cuối cùng lại thành Ninh Tịch thế này?”
Công ty thì bao nhiêu là chuyện, ông ta không thể chuyện nào cũng giám sát hết được, mà tới lúc biết tin thì đã muộn mất rồi.
Không chỉ mất đi một hợp đồng quảng cáo, lại còn để Hàn Tử Huyên bị chèn ép lần nữa.
Lưu Hiểu Nhu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ấm ức mà chịu đựng.
Trình Nghị Tân lau mồ hôi trên trán, nịnh nọt nói: “Vương tổng, chuyện này thật sự không thể trách tôi được! Đáng ra hôm đó chúng tôi đã ký được hợp đồng rồi, ai ngờ giữa chừng Từ Thao lại đưa Ninh Tịch tới phá đám chứ, tôi cũng hết cách mà! Có lẽ là Từ Thao muốn trả thù Hiểu Nhu chuyện đổi công ty, chuyện này hoàn toàn là do mâu thuẫn cá nhân của bọn họ gây ra, thật sự không liên quan tới tôi!”
Lưu Hiểu Nhu không thể tin nổi nhìn quản lý của mình, cô ta suýt thì tức phát khóc: “Hợp đồng đại diện này trước lúc tôi vào công ty đã đàm phán xong rồi, tại sao trước lúc tôi vào thì yên lành, vào tới nơi rồi lại đổ bể hết! Đây sao có thể là lỗi của tôi được?”
Trình Nghị Tân bỗng sầm mặt xuống: “Hiểu Nhu, cô nói vậy là có ý gì? Ý cô nói là do tôi khiến cô mất hợp đồng quảng cáo à?”
Từ ngày tới Tinh Huy tới giờ phải chịu bao tủi nhục, uất ức, đã thế còn phải trơ mắt ra nhìn Tần Sương – người từng bị cô ta cười nhạo từng bước đi lên, Lưu Hiểu Như không nhịn nổi nữa, bật khóc mắng:
“Trình Nghị Tân! Anh đừng có ức hiếρ người quá đáng! Sau khi tôi tới Tinh Huy anh đối xử với tôi thế nào, tự lòng anh rõ nhất! Không tranh thủ lấy tài nguyên cho tôi, suốt ngày chỉ biết đưa tôi đi hầu rượu người khác! Chỉ vì một cái hợp đồng hạng hai mà còn bắt tôi ngủ với một lão già!”
“Ngủ với lão ý thì sao? Trong cái nghề này có ai là không làm vậy? Chắc mình cô thanh cao? Bảo cô ngủ với người ta chẳng phải là muốn lấy hợp đồng cho cô đấy còn gì!”
“Anh…”
“Được rồi! Cả hai người câm miệng lại cho tôi! Không ra cái thể thống gì cả!”
Sau khi đuổi Trình Nghị Tân và Lưu Hiểu Nhu cứ cãi vã ầm ỹ ra ngoài, Vương Hạo Quân càng thấy đau đầu hơn. Giờ ông ta cũng chỉ có thể kỳ vọng vào Tô Diễn nữa thôi.
Chờ tới chập tối, Tô Diễn cũng lững thững đi tới.
Vương Hạo Quân vội chạy ra tận cửa đón: “Tô tổng, anh đến rồi, mời vào ngồi!”
Tô Diễn hơi gật đầu rồi ngồi xuống sofa: “Chuyện gì thế?”
Vương Hạo Quân tỏ ra khó xử: “Tình hình của công ty dạo gần đây chắc anh cũng biết rồi. Ninh Tịch trở lại, cú kich này ảnh hưởng ngày càng lớn tới công ty chúng ta, tôi tìm anh tới đây là muốn thương lượng với anh xem có cách giải quyết nào không!”
Tô Diễn nghe vậy, mắt hơi lóe lên: “Nếu đã không chèn ép được vậy sao không đưa cành ô liu ra?”
Vương Hạo Quân thấy thế sững sờ: “Ý của Tô tổng là lôi kéo Ninh Tịch về đây á?”
“Có gì là không thể?” Tô Diễn hỏi ngược lại.
Vương Hạo Quân tỏ ra khó xử nói: “Khụ, Tô tổng, anh cũng biết khúc mắc giữa Ninh Tịch và Tuyết Lạc rồi đấy. Khi ấy Ninh Tịch bị chúng tôi đuổi đi, giờ sao có thể đồng ý quay lại được? Mà kể cả Ninh Tịch có chịu đi chăng nữa, e là cũng khó ăn nói với Tuyết Lạc…”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc