Tuy trong lòng cũng biết con hổ này của Hàn Kiêu rất thông minh, thật ra thì từ lúc nó cõng Hàn Kiêu tới đây rồi làm một loạt các hành động sau đó cũng không khó để nhìn ra điều này. Nhưng đây là bản năng của loài người đối với thú dữ, luôn luôn phải có lòng cảnh giác.
“Bé ơi~”
Ninh Tịch nhìn chằm chằm con hổ rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng thăm dò.
Nghe Ninh Tịch gọi thì con hổ kia có chút ngập ngừng, sau đó nó chậm rãi đứng lên nhìn về phía Ninh Tịch lắc lắc cái đuôi trắng như tuyết tỏ ý có nghe thấy.
Lục Đình Kiêu thấy vậy thì trong lòng không khỏi thán phục, anh có vài người bạn ở nước ngoài cũng nuôi mấy con kiểu hổ với báo này làm thú cưng, nhưng một con vật lại có thể hiểu tiếng người đến như thế này thì quả thực rất hiếm thấy.
Rất nhanh, hổ trắng đã yên lặng đi tới bên cạnh Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
“Bé đừng có sợ, về nhà với chị nhé ~” Ninh Tịch không nhịn được đưa tay sờ người nó một cái.
Cơ thể con hổ hơi rung rung lên, cực kỳ ngoan ngoãn cho Ninh Tịch sờ.
“Bé yêu giỏi quá!”
Không ngờ dùng thái độ đối với Tiểu Bảo áp dụng với con hổ này lại có hiệu quả như vậy, tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là trên người cô có hơi thở của Hàn Kiêu, nó lại biết cô không có ác ý nên mới ngoan ngoãn như vậy. Ninh Tịch không kìm được lại âm thầm bội phục Hàn Kiêu thêm lần nữa, tên đó làm kiểu quái gì mà lại có thể thuần phục con thú dữ đứng đầu chuỗi thức ăn thành bộ dạng này…
“Đi thôi.”
Lục Đình Kiêu không dám lơi là cảnh giác mà che chắn cho Ninh Tịch, hai người một hổ đi về phía căn nhà hoa.
Lúc đi đường Ninh Tịch liên tục nghẹo đầu nhìn chằm chằm vào chú hổ trắng sau lưng, nếu không phải hình thể nó quá khổng lồ thì cô chỉ muốn ôm nó vào lòng vuốt ve thôi.
“Anh yêu, em cũng muốn nuôi một con hổ trắng!” Ninh Tịch không nhịn được nói.
“Trừ phi Hàn Kiêu giúp em thuần hóa.” Lục Đình Kiêu nói.
Chó mèo bình thường thì không sao, cơ mà cái loại thú dữ cầm đầu chuỗi thức ăn thế này thì bớt chọc đến thì tốt hơn. Cho dù là nuôi từ nhỏ nhưng đợi đến lúc nó trưởng thành thì chỉ cần hơi lơ là một chút cũng có thể thành thảm kịch.
“Mời anh ta giúp em thuần hóa á? Em sợ là mời không nổi.” Ninh Tịch lắc đầu, Hàn Kiêu mà giúp cô thuần hóa thì sau này nó còn là của cô sao… Nhưng mà đáng yêu quá đi!
Thấy chú hổ ngoe nguẩy cái đuôi trắng bóc, ánh mắt dịu dàng kia cứ nhìn mình chằm chằm thì Ninh Tịch cảm thấy cõi lòng của mình như đã bị cái sự đáng yêu của con hổ này làm cho tan chảy.
Mãnh thú cái quái gì chứ, đây chính là một thần thú siêu cấp đáng yêu đó!
Nuôi mèo nuôi chó gì chứ… đã nuôi thì phải nuôi hổ!
…
Lúc về đến nhà hoa thì đã qua nửa tiếng.
May mà cánh cửa căn nhà này được thiết kế là cửa đôi, nếu không chỉ sợ là có nhồi kiểu gì con hổ này cũng không chui qua được. Kể cả thế thì khi chú hổ này vào phòng cũng không được dễ dàng cho lắm.
“Ối mẹ của con ơi…” Lục Cảnh Lễ nhìn thấy con hổ trắng đang nằm chình ình trong nhà thì da đầu muốn tê dại luôn, da gà da vịt nổi khắp người.
Thỉnh thoảng khi ánh mắt của nó liếc qua Lục Cảnh Lễ thì Lục Cảnh Lễ lại run lên một cái. Cái thứ đồ chơi này mà đột nhiên phát điên thì ông đây có một trăm cái mạng cũng không đủ cho con hổ kia táp một nhát đâu.
“Bé ơi ~ Bé à”
Sau khi về Ninh Tịch cứ quấn quýt lấy hổ trắng, không ngừng sờ tới sờ lui trên người nó, lớp lông mềm mềm kia sờ cực thích!!!
“Bắt tay nào!”
Ninh Tịch nâng cái móng vuốt của con hổ lên, sờ sờ cái đệm thịt mềm mềm kia như đang tận hưởng sự sung sướng nhất trên thế gian này…
Mà điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là tuy móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, nhưng lúc nó chơi đùa với Ninh Tịch thì lại chủ động thu móng vào sâu trong đệm thịt, cứ như là sợ làm cô bị thương.
“Bảo bối của chị, yêu em chết đi được!”
Ninh Tịch lăn lộn một chỗ với con hổ trắng kia, cô nâng đầu nó lên hôn một cái lên trán của nó.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc