Cưỡi trên lưng một con hổ trắng…
Nếu không phải Hàn Kiêu còn đang hôn mê vì bị thương nặng thì lúc này chỉ sợ… là đã ngầu muốn chết!
“Chuyện này là sao?” Lục Đình Kiêu nhíu chặt lông mày.
Tất nhiên là anh biết Hàn Kiêu, cũng từng nghe Ninh Tịch kể vô số lần, lúc trước cũng là Hàn Kiêu đã cứu mạng Ninh Tịch và Tiểu Bảo.
“Không thể nào… Đại thần mà cũng bị thương á?” Ninh Tịch tỏ vẻ không thể tin nổi.
Người khác không biết thực lực của Hàn Kiêu nhưng cô thì sao có thể không biết chứ. Có là súng là đạn cũng không thể làm tên biến thái này bị thương được, ấy thế mà giờ lại đang nằm hôn mê trên lưng hổ???
“Không được, nhanh nhanh mang anh ấy vào đây!” Ninh Tịch có chút gấp gáp.
Mặc kệ Hàn Kiêu nghĩ thế nào, nhưng trong mắt cô thì Hàn Kiêu không chỉ là anh em của cô, mà còn là ân nhân của cô. Lúc trước nếu không nhờ Hàn Kiêu thì cô với Tiểu Bảo đã sớm không còn bay nhảy trên thế gian này nữa rồi.
“Không… không phải chứ!” Lục Cảnh Lễ lập tức kich động kéo Ninh Tịch lại: “Chị dâu, chị mang Đại thần vào kiểu gì, người ta đang ở trên lưng hổ đó!”
Hàn Kiêu bây giờ đang nằm trên lưng hổ đó, mang vào kiểu gì chứ? Chả lẽ chạy ra nói với hổ là “bé ngoan à, hãy để Đại thần xuống đi” sao? Hay là đem cả con hổ kia vào? Nhân tiện giải quyết vấn đề “ấm no” của nó luôn?
Nghe Lục Cảnh Lễ nói vậy thì Ninh Tịch cũng ngẩn ra, cô cũng có chút kỳ quái tại sao Hàn Kiệu lại bị thương nặng đến vậy và sao lại nằm trên lưng hổ như thế này…
“Không sao đâu, cứ mở cửa đi.” Lục Đình Kiêu nói.
“Anh Hai, anh chắc chứ…” Lục Cảnh Lễ có cảm giác Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu đều bị điên rồi.
“Con hổ này sẽ không tấn công người.” Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài của sổ đã xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta khiếρ sợ.
Con hổ trắng từ từ để Hàn Kiêu xuống đất rồi từ từ lui về phía sau mười mấy mét.
“Má tôi!” Cảnh tượng này khiến Lục Cảnh Lễ trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Con hổ này sao lại thông minh như vậy?” Lục Cảnh Lễ khó hiểu: “Còn thông minh hơn cả chó…”
“Hổ thông minh hơn chó thì lạ lắm sao?” Ninh Tịch hỏi ngược lại.
“Cái đạo lý này thì em cũng hiểu… nhưng mà em chưa tiếp xúc với hổ bao giờ cả, em mới chơi với chó thôi.” Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ đương nhiên nói.
Lục Đình Kiêu không thèm để ý đến Lục Cảnh Lễ nữa, anh không chút do dự mở cửa phòng rồi đưa Hàn Kiêu vào trong phòng.
Con hổ trắng đứng tít phía xa vẫn không nhúc nhích, chờ đến khi nó nhìn thấy Hàn Kiêu được đưa vào nhà xong mới xoay người rời đi.
“Anh gọi bác sĩ tới đây trước, nếu không được thì sẽ đưa đến bệnh viện.” Lục Đình Kiêu nói.
“Dạ…” Ninh Tịch gật đầu.
Lục Đình Kiêu đứng dậy gọi một cú điện thoại, yêu cầu bác sĩ lập tức tới đây.
Lục Cảnh Lễ nhìn nhìn Hàn Kiêu, tò mò mãi không thôi. Đây chính là cái tên biến thái… à không, là Đại thần mà chị dâu từng nói qua sao… Hôm nay vừa nhìn đã biết người này đúng là Đại thần, cưỡi hẳn Bạch Hổ cơ mà. Nhưng… người cỡ này thì ai có thể khiến anh ta bị thương chứ? Lúc trước chị dâu từng nói rằng đến súng đạn còn không làm anh ta bị thương được cơ mà… Dù gì thì gì Lục Cảnh Lễ vẫn thấy rất khó tin, trên đời làm gì có ai không sợ súng.
“Chị dâu, Đại thần sao lại nằm trên lưng hổ?” Lục Cảnh Lễ nhìn về phía Ninh Tịch.
“Không biết.”
“Em coi như là đã được mở mang tầm mắt!” Lục Cảnh Lễ chậc chậc lưỡi.
“Đừng làm ồn…”
Bỗng nhiên, Hàn Kiêu vẫn đang hôn mê nhíu nhíu mắt, thái độ có vẻ hơi khó chịu.
“Đại thần tỉnh rồi? Anh không sao chứ?” Thấy Hàn Kiêu nói chuyện thì Ninh Tịch vội vàng xích lại.
“Không sao… chưa chết thì vẫn ổn…” Hàn Kiêu vẫn không mở mắt ra, nhưng dựa theo cách nói chuyện thì anh vẫn rất tỉnh táo.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc