Sau khi hai người kia vừa đi thì Trịnh Mẫn Quân khẽ chửi một tiếng: “Có phải bệnh viện lầm rồi không? Tại sao lại có thai ngay lúc này chứ! Tô Diễn đã chuẩn bị ly hôn với nó rồi nhưng giờ nó lại mang thai thì chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Tô Hoằng Quang vội cau mày nhắc vợ mình: “Bà nói nhỏ thôi!”
Dứt lời thì sắc mặt ông ta cũng rất phức tạp.
Một mặt là tiếc nuối, còn một mặt là do đứa bé trong bụng Ninh Tuyết Lạc dù sao thì cũng là máu thịt của Tô gia bọn họ. Chờ lâu như thế cuối cùng Tô gia cũng có đời kế tiếp.
“Vậy ông nói cho tôi biết chuyện này bây giờ phải làm sao!” Trịnh Mẫn Quân nổi nóng.
Mắt thấy phượng hoàng đã tới tay rồi còn bay đi mất thì việc có cháu trai cũng không khiến bà ta vui vẻ hơn chút nào. Cháu trai thì sớm muộn gì cũng có, nhưng nó được chui ra từ bụng ai mới là chuyện lớn!
Đầu óc Tô Diễn hiện giờ chỉ là một mảnh trống rỗng, từ đầu đến cuối gã chẳng nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Tô Hoằng Quang lên tiếng làm dịu tình hình: “Chuyện ly hôn thì cứ để bàn bạc kỹ hơn đã! Bây giờ đừng ai nhắc lại chuyện này nữa, ông bà thông gia vẫn còn ở đây đấy.”
Lúc này mà bảo ly hôn thì kiểu gì thì kiểu Ninh gia cũng làm ầm lên. Trịnh Mẫn Quân cũng biết đạo lý này cho nên dù bà ta không cam lòng chút nào cũng chỉ có thể nín nhịn xuống.
…
Trong phòng bệnh.
“Ba… mẹ… sao hai người lại ở đây… con… sao thế này?” Ninh Tuyết Lạc chậm rãi tỉnh lại, khuôn mặt cô ta vẫn giữ vẻ mê man.
Trang Linh Ngọc vui vẻ cầm tay Ninh Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, con có thai rồi, con sắp được làm mẹ rồi!”
Đầu tiên là Ninh Tuyết lạc thừ người ra một giây, ngay sau đó thì không tin nổi mà mừng như điên: “Thật sao? Mẹ! Con có thai rồi?”
“Bác sĩ đã nói như vậy thì còn sai được sao? Con đó! Chẳng chú ý gì cả! Ba tháng rồi mới phát hiện! Lại còn té xỉu ở nhà nữa! Thật là chẳng khiến người ta yên tâm nổi” Trang Linh Ngọc đau lòng trách cứ.
“Mẹ, con xin lỗi…”
Trang Linh Ngọc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà sắc mặt chuyển lạnh: “Con nói xin lỗi cái gì? Đừng tưởng mẹ không biết, chẳng phải do cái đứa chết tiệt kia tự dưng trở về làm con phiền sao! Nếu không thì sao con lại mệt đến thành thế này?”
Bà ta nói xong còn sợ mấy lời vừa rồi làm ảnh hưởng đến cô con gái quý giá của bà ta nên vội vàng nói thêm: “Nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ là phải dưỡng thai cho tốt! Chuyện công ty thì cứ giao cho người khác xử lý là được! Cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con và đứa bé hết!”
“Vâng, con biết rồi mẹ!”
Tô Hoằng Quang với Trịnh Mẫn Quân cũng đi vào hỏi thăm mấy câu lấy lệ. Sau đó cả đám người cùng đi ra ngoài cho Tô Diễn với Ninh Tuyết Lạc ở riêng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Ninh Tuyết Lạc ngượng ngùng nhưng không dấu nổi vẻ hạnh phúc trên mặt nói: “Diễn, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi! Em vui lắm!”
Tô Diễn nhìn cô gái không biết bất cứ chuyện gì hết đang hạnh phúc vì mang thai đứa con của gã, trong đầu gã cũng giãy giụa, giằng co không dứt. Đứng giữa hai ngả đường, một bên là tình yêu đích thực vất vả lắm gã mới nhận ra, còn một bên là người đã bầu bạn với gã nhiều năm. Gã đã quyết tâm muốn cho Ninh Tịch một danh phận, nhưng lúc này, đứng trước Ninh Tuyết Lạc đang mang thai đứa con của gã thì gã không thốt lên nổi hai chữ “ly hôn” kia.
“Anh… cũng rất vui, nhưng chuyện hôm nay thật sự quá nguy hiểm! Bắt đầu từ bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện khác cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết.” Tô Diễn nói.
Trong mắt Ninh Tuyết Lạc xẹt qua một tia mừng thầm, nhưng trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ cảm động mà rúc vào ngực của gã: “Diễn, cám ơn anh!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc