Người này nói năng trôi chảy, ánh mắt nhìn Ninh Tịch cũng rất đỗi bình thường, nhưng chính vì quá bình thường nên anh lại càng cảm thấy bất thường?
Giang Mục Dã vốn định hỏi tiếp cho rõ, kết quả lại thấy tin nhắn Ninh Tịch vừa gửi cho Lục Đình Kiêu: [Anh iu, khi còn sống, tên của chúng ta vẫn sẽ mãi, sẽ mãi đồng hành với nhau!]
Đệch đệch đệch, bận lòng làm cái quái gì! Bị ngược như chó rồi còn phiền lòng cái này làm chi nữa! Trong mắt con nhóc này giờ chỉ cònanh iucủa cô ta thôi, dù cho tròng mắt giống loài khác có bám dính lấy cô ta chắc có lẽ cô ta cũng chẳng biết đâu!
…
Thị trấn Lộc.
Lục Đình Kiêu đọc được tin nhắn xong, ánh mắt lập tức tràn ngập dịu dàng, anh đứng dậy đi lên lầu.
Tới lúc Lục Đình Kiêu xuống lầu, cốc nước chanh trong tay Lục Cảnh Lễ nghiêng một cái đổ hết ra quần, tròng mắt anh chàng suýt thì rớt cả ra.
Áu! Đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp quá!!!
Anh Hai mặc bộ vest mà Ninh Tịch mua cho, kiểu dáng đặc biệt, màu sắc cũng rất dễ chịu. Thẩm mỹ của Ninh Tịch trước giờ đều rất bá đạo, nhưng khi mặc lên người anh Hai lại mang vẻ mê người khác hẳn lúc bình thường.
“Ấy, anh ơi! Tối thế này rồi anh còn mặc vậy đi đâu thía?” Lục Cảnh Lễ kich động truy hỏi.
Lục Đình Kiêu nhấc tay, chỉnh lại ống tay áo nói: “Trông Tiểu Bảo hộ anh, sáng mai anh về sớm.”
Lục Cảnh Lễ khóc ròng, cắn cắn ngón tay: “Anh đi hẹn hò với chị dâu à hu hu hu…”
“Ừm.” Lục Đình Kiêu thẳng thắn thừa nhận.
Lục Cảnh Lễ: “…”
Cuộc sống bi thảm trong dự liệu của anh quả nhiên đã bắt đầu rồi!
Lục Cảnh Lễ ôm con tim thủng lỗ chỗ của mình: “Hai người đi đâu thế, đi bao lâu, bao giờ mới về, lúc về còn yêu thương em nữa không?”
Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn thằng em mê diễn của mình: “Trong tủ lạnh có sườn chua ngọt đấy.”
Thịt sườn của anh Hai!!!!
Phải biết là tay nghề của ông anh cuồng vợ nhà anh càng ngày càng tốt, sắp vượt qua cả chị dâu rồi!
Hi hi hi! Anh Hai quả nhiên vẫn yêu anh lắm mà!
Cá chép nhỏ thành công bị một đĩa sườn chua ngọt vỗ về, lúc này vui vẻ sửa miệng: “Em biết rồi! Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà trông cháu, anh đi đi! Chơi vui vào nhé! Về sớm hay muộn cũng hổng có sao hết á!!!”
Hơn nữa, anh cảm thấy… với năng lực của anh trai anh… chắc chắn sáng mai về không nổi rồi…
Anh Hai đúng là ngây thơ quá đi!
Anh tìm đâu được quả em trai toẹt zời thế này chứ!
…
Phía sau hậu trường.
Ninh Tịch thay một chiếc váy hồng xinh đẹp, đáng yêu đi ra: “Cháu trai, cháu tự về đi! Tối nay mợ có hẹn rồi!”
Giang Mục Dã có cảm giác mắt cũng sùi bong bóng tới nơi vì chua xót, anh “hừ” một tiếng: “Ai thèm đi với bà, ông đây cũng có hẹn nhé!”
“Ồ, vậy đi chơi vui nha! Bái bai ~”
Thấy bóng lưng xa dần, vẻ xù lông trên người Giang Mục Dã nhanh chóng rút về như cơn thủy triều, anh cúi đầu, ủ rũ trông như một chú chó to cô đơn, lạc lõng.
Ông đây đẹp trai như vậy… chẳng lẽ không trông thấy à?
Tình yêu mà, trước giờ nào có công bằng đâu.
…
“Ui! Anh yêu của em đẹp trai quớ!!!”
Ninh Tịch vừa lên xe, thấy Lục Đình Kiêu một cái liền bổ nhào tới.
Người đàn ông được cô nhào vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Chắc hơi xa, trên đường em cứ ngủ một chút đi, tới nơi anh sẽ gọi.”
Ninh Tịch háo hức: “Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu thế?”
Lục Đình Kiêu không đáp lại, chỉ hắng hắng giọng, ánh mắt trông có vẻ… không được tự nhiên lắm.
Hiếm lắm mới thấy Lục Đình Kiêu lộ ra vẻ mặt như vậy, Ninh Tịch đảo đảo mắt, càng cảm thấy tò mò hơn.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc