Một chàng trai ngồi ôm chân co quắp không nhúc nhích ở trong góc tường, trên người một có lớp sương trắng như màng nhện bao phủ.
Bên cạnh là cậu ta là một chiếc điện thoại đã hết pin, bản thảo, bút, giấy, mực quăng loạn xạ khắp căn phòng. Gió thổi len qua cửa sổ lật những bản thảo trên mặt đất lên làm phát ra những tiếng “lào xào”…
…
Lúc Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu tới thì cả văn phòng không có lấy một ánh đèn, chỉ một màu đen kịt, thậm chí chẳng hề có chút âm thanh của người.
“A Trạch có ở trong này thật không?” Ninh Tịch không chắc chắn hỏi lại.
Nơi này cho người ta cảm giác như nhiều năm không có ai ở.
Sau khi Tắc Linh trở thành công ty lớn thì chuyển địa điểm sang chỗ khác, chỉ có mình Cung Thượng Trạch vẫn quen sáng tác ở nơi này, cậu ta nói chỉ có ở đây mới có linh cảm nên Ninh Tịch cũng không cưỡng ép.
Chẳng nhẽ một năm trôi qua mà cậu ấy vẫn ở đây sao?
“Nghe trợ lý nói một ngày 24 giờ, cậu ấy đều giam mình ở đây.” Lục Đình Kiêu trả lời.
Ninh Tịch nghe vậy liền cau chặt mày.
“Kéttttt” một tiếng, Lục Đình Kiêu đẩy cửa phòng thiết kế rồi che chở cho Ninh Tịch đi vào trong.
Trong nháy mắt trông rõ căn phòng sau khi được bật đèn lên, đồng tử của Ninh Tịch bỗng co lại một chút.
Cả căn phòng toàn bàn thảo nhưng hơn nửa số bản thảo đó lại chỉ vẽ được một nửa đã bỏ dở, từ vết tích những đường cong nguệch ngoạc vạch ra trên giấy cũng có thể thấy được chủ nhân của nó đã phải trải qua sự giằng xé đau khổ thế nào.
Mà chủ nhân của nó lại đang ngồi co quắp ngồi ở nơi góc phòng âm u hẻo lánh, cả người không nhúc nhích như thể đã chết theo cả căn phòng.
Trước khi đến, Ninh Tịch đã có chuẩn bị tâm lý rằng có thể tình hình hiện tại của Cung Thượng Trạch sẽ không được ổn lắm nhưng không ngờ hiện thực lại đau lòng đến vậy.
Cho dù lúc cô gặp cậu ấy nằm vạ vật ăn xin trên đường cái Los Angless, cậu ấy vẫn có thể nhận ra khuyết điểm trên bộ quần áo cô mặc nhưng mà người trước mặt này lại giống như đã mất đi tất cả tài hoa… như đứa trẻ bị thần vứt bỏ, mất đi tất thảy tín ngưỡng…
Chàng trai không ý thức được có người đến, thậm chí Ninh Tịch còn không biết rằng liệu cậu ấy có còn tỉnh táo hay không.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ninh Tịch mới lấy lại được tinh thần, cô hít sâu một hơi rồi đi từng bước tới trước mặt Cung Thượng Trạch và chậm rãi ngồi xuống. Cô vươn tay ra cẩn thận gạt mạng nhện trên tóc cậu ra, nhưng dường như lại sợ kinh động đến cậu mà chỉ khe khẽ cất tiếng gọi: “A Trạch…”
Cái khoảnh khắc giọng nói của Ninh Tịch vang lên, cơ thể chết lặng của chàng thanh niên bỗng khẽ run lên, như thể từ sâu trong linh hồn cậu đang dâng lên một cơn bão táp.
“A Trạch… chị về rồi…”
Chàng trai máy móc nhấc cái đầu đang chôn ở giữa hai đầu gối mình lên, đôi mắt tối tăm vô hồn nhìn xoáy vào Ninh Tịch…
Một giây sau, cậu ta dùng tay che khuất hai mắt mình lại, những giọt nước mắt của cậu rơi xuống những bản thảo thiết kế nằm vương vãi trên sàn, những nét vẽ mang sắc thái đau khổ dần bị nước mắt làm phai đi…
Chàng trai ấy không hề nói gì, thậm chí còn chẳng phát ra âm thành gì, chỉ dùng tay che mắt mắt lại… như thế mà cũng chẳng giữ nổi nước mắt.
Ninh Tịch chưa bao giờ trông thấy một người đàn ông khóc đến nỗi này và cũng không biết rằng một người đàn ông lại cũng có thể khóc nhòe cả hai mắt đến như thế. Thấy mình vừa đến mà đã chọc cho người ta khóc thành bộ dạng này thì hốt hoảng quay ra nhìn Lục Đình Kiêu: “Ôi, anh ơi… phải làm sao bây giờ? Làm sao mà dỗ bây giờ?”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc