Đường Nặc đột nhiên kich động kêu to khiên Đường Thiện, Tôn Lan, Đường lão thái, còn cả Ninh Tịch, tất cả đều đồng loạt đi về phía cửa. Sau đó, liền trông thấy một người đàn ông đứng ở cửa còn Đường Nặc thì cầm một bì thư trong tay, dáng vẻ kich động không thôi.
“Chị! Chị xem này! Là… là giấy thông báo trúng tuyển! Thông báo trúng tuyển của đại học Đế Đô!”
“Cái gì… Tiểu Nặc, con lấy ở đâu ra thế này!” Tôn Lan, Đường Thiện và Đường lão thái lập tức bưốc tới, Ninh Tịch cũng hết sức kinh ngạc.
“Anh rể… vừa rồi, anh rể cho con! Nói là quà gặp mặt cho con!” Đường Nặc ôm bì thư vào lòng như bảo bối, sau đó lại lấy ra để cho cha mẹ và bà nội xem.
Quà… quà gặp mặt…
Ninh Tịch nhìn người đàn ông đứng đối diện mà khóe miệng co quắp lại một chút.
Mẹ nó, cô biết Đại ma vương làm việc luôn đáng tin cậy, nhưng ngàn vạn lần không ngờ lại đáng tin cậy đến mức này!
Lại còn đưa hẳn giấy thông báo trúng tuyển tới đây…
Mà bây giờ cách lúc cô gọi điện mới bao lâu đâu? Cũng chỉ mới nửa ngày thôi mà! Ngoại trừ thời gian lái xe tới đây thì chắc anh chỉ cần khoảng chưa đến một giờ để lấy được tờ thông báo này…
Đơn giản là làm người ta muốn quỳ luôn.
Trong khi mấy người nhà họ Đường đang kich động thì Ninh Tịch bước tới trước mặt Lục Đình Kiêu, không nén nổi mà cảm thán: “Tốc độ của anh… cũng thật nhanh quá…”
Lục Đình Kiêu: “Lần đầu tiên em mở miệng nhờ anh giúp.”
Ninh Tịch lập tức ho khẽ một tiêng: “Khụ…”
Không hiểu sao… cô lại cảm thấy câu này của Lục Đình Kiêu có vẻ hơi ai oán thê nhỉ?
Quả thật, trước nay cô chưa từng nhò Lục Đình Kiêu làm gì cả… lần này cũng là vì Đường Nặc nên mới mở miệng…
“Đây… đây quả thật là giấy thông báo trúng tuyển của đại học Đê Đô sao?” Khuôn mặt của Tôn Lan tràn ngập vẻ không tài nào tin nổi.
Hôm nay, cả nhà bọn họ cũng đã gọi không biết bao nhiêu là cuộc điện thoại, chạy tới bao nhiêu nơi đều chỉ nhận được câu trả lời là không có cách nào. Ai ngờ Ninh Tịch chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi mà giấy trúng tuyển của đại học Đê Đô đã đưa thẳng tới cửa thê này.
“Tiểu Nặc à, con xem rõ ràng chưa?” Đường lão thái vừa vui vừa sợ hỏi han.
“Con đã xem từng chữ một rồi, không sai đâu, còn có dấu của đại học Đế Đô nữa…” Đường Nặc kich động nói.
“Tiểu Tịch à, bạn trai con xưng hô thê nào đây? Lần này quả thật là rất cảm ơn! Rất cảm ơn cậu ấy!” Tôn Lan lên tiếng.
“Anh ấy… họ Kha…” Ninh Tịch vẫn có chút thận trọng, không nói rõ thông tin thật của Lục Đình Kiêu.
“Thì ra là cậu Kha, thật không biết phải cảm ơn cậu thê nào cho phải!”
“Anh rể, rốt cuộc là anh làm thế nào vậy? Bọn họ đều khẳng định là nguyện vọng này của em không thể đổi lại đuợc nữa!”
“Anh tìm một người bạn nhờ giúp đỡ, phía em có giáo viên làm chứng, không có vấn đề gì mấy.” Lục Đình Kiêu chỉ giải thích đơn giản.
Mặc dù chỉ là một câu nói hời hợt nhưng người nhà họ Đường cũng đều tự biết chuyện không dễ dàng như thế, nếu lần này không có bạn trai của Tiểu Tịch giúp thì chắc chắn bọn họ phải chịu thua thiệt rồi…
Đường lão thái cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển kia trong tay mà vui sướng vô cùng, không ngờ rằng lần này con bé kia có thể giúp thật, xem như không phí công nuôi nó mười tám năm, tốt xấu gì cũng còn biết giúp đỡ anh em. còn tốt hơn con bé chết tiệt kia vừa bay lên cành cao là mất dạng luôn, cũng chưa từng trở lại nơi này lấy một lần!
Nhìn người mà con bé này tìm tới giúp đỡ… mặc dù không biết là làm gì, nhưng chỉ nhìn tướng mạo và khí chất… không thể phủ nhận rằng người này còn xuất sắc hơn cái vị Đại thiếu gia nhà họ Tô kia.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc