“Đám chó đẻ chết tiệt chúng mày muốn chết có phải không!!! Dám phá hỏng nhã hứng của ông!” Gã cầm đầu say khưỏt líu lưỡi gào lên.
Vừa mới dứt lời thì trên trán gã đã bị một họng súng chĩa thẳng vào: “Đầu hàng hoặc là chết.”
“Các… các ngươi rốt cuộc là ai? Chúng mày biết tao là ai không? Tao chính là lão Đại của Bạch Hổ Đường trong bang Thanh Huyền… tao…”
Tiếng súng khô khốc vang lên, trên trán gã lão Đại lập tức xuất hiện một lỗ máu rồi ngã xuống nền đất kêu đánh “bịch” một cái.
Có giảm thanh nên tiếng súng không lớn nhưng cũng đủ để khiến đám người trong căn phòng này tái hết cả mặt mui…
“Giết… giết người rồi…”
“LẵoĐại…”
“Trời ơi! Bọn họ lại dám giết vương Hổ kìa!”
“Còn ai có ý kiến?” Người đàn ông mặc áo đen vừa nổ súng khi nãy dùng ánh mắt lạnh như băng quét về phía đám người trong phòng.
Tất cả mọi người đều câm như hến.
Người đàn ông áo đen khác dùng bút vạch một đường lên tờ giấy, ba chữ “Bạch Hổ Đường” trên giấy đã bị gạch bỏ…
“Tiếp theo…”
Cùng lúc đó, tình huống giống như thê cũng xảy ra tại mọi ngóc ngách của các tụ điểm của thể giới ngầm, cả Đê Đô như thể bị bao trùm trong một lớp sương mù đen tối dày đặc…
Trang viên xa hoa nào đó nằm giữa sườn núi.
Bên trong thư phòng.
Một người lảo đảo xông vào bên trong: “Lão Đại… không xong rồi… không xong rồi!”
“Hấp ta hấp tấp ra cái thể thống gì nữa không?”
“Vừa nãy… các phân đường khác của chúng ta ở Đế Đô bị một đám người lạ mặt tập kich… trong vòng một tiếng ngắn ngủi, hơn mười phân đường của chúng ta đã bị khống chê rồi…”
“Mày nói cái gì?” Mạnh Chấn Hoàn đứng bật dậy: “Người nào! Đúng là to gan!!!”
“Tốc độ của đối phương quá nhanh, bên chúng ta vẫn chưa tra ra được! Nhưng có một điểm chú ý là trên quần áo của bọn họ có một biểu tượng hình chữ s…”
“Cái… cái gì?” Mạnh Chấn Hoàn lập tức biến sắc: “Mày có nhìn rõ không?”
“Em nhìn thấy rõ ràng mà! Lão Đại, chắc không phải… không phải là người của bên Satan đúng không?” Tên thuộc hạ vừa nói vừa rùng mình.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có thể làm được đến nưốc này và dám làm chuyện như thê này, trừ người đó ra, anh ta thực sự không nghĩ ra được người thứ hai.
“Không thể nào.” Mạnh Chấn Hoàn trực tiếp phủ định luôn phán đoán của tên thuộc hạ.
Khi người đó vừa mới bước chân vào Đế Đô, ông ta đã gặp qua đối phương một lần để thăm dò xem thái độ bên đó như thế nào. Xem chừng thì đối phương hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào thê lực ngầm của Đê Đô, thậm chí còn bảo bọn họ không cần căng thẳng, nên làm gì thì cứ làm thì sao có thể đột nhiên ra tay mà không hề báo trước?
“Vậy… có lẽ nào là gần đây chúng ta đã đắc tội với ai đó không?” Tên thuộc hạ không tài nào hiểu nổi.
“Đợi đã, để ta gọi một cuộc điện thoại…” Mạnh Chấn Hoàn trầm mặc, sau đó cầm điện thoại lên tìm một số điện thoại gọi đi.
Mà, đầu bên kia lại rất lâu không có ai nhấc máy…
Mạnh Chấn Hoàn trong bụng đầy bất an, chỉ có thể không ngừng gọi lại.
Cuối cùng lần này cũng có người bắt máy.
“Alo, Dạ Thiếu, đêm khuya quấy rầy ngài quả thật rất xin lỗi, bởi vì vừa nãy tôi vừa được thuộc hạ báo tin là rất nhiều cứ điểm của chúng tôi bị tấn công. Mà, người tấn công chúng tôi hình như lại là có biểu tượng của tổ chức các vị thì phải…”
“Là mệnh lệnh của Saatan.”
Mặt Mạnh Chấn Hoàn nhất thời trắng bệch: “Cái… cái gì! Tại sao Satan lại làm như thế? Lần trước chúng ta chẳng nói rõ ràng là…”
“Điều này, tôi đề nghị ông Mạnh nên tự điều tra nguyên nhân thì hơn.” Đầu bên kia nói xong liền dập máy luôn.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc