Lục Cảnh Lễ vừa nói vừa run rẩy đưa tay về phía Ninh Tịch nhưng lại rụt lại ngay lập tức: “Hu hu hu ~ không được… anh Hai sẽ đánh mình… hay là tự cấu mình đi…”
Nói xong anh lập tức thò tay xuống đùi mình véo một cái mạnh nhất có thể.
“ÁU!!!” Đi kèm với tiếng thét đau đớn là cảnh nước mắt của Lục Cảnh Lễ tuôn như mưa, khóc cứ như một thằng ngốc: “Chị dâu! Chị tỉnh rồi tỉnh rồi tỉnh rồi! Chị tỉnh thật rồi! Em không nằm mơ! Trời ơi! Em muốn điên rồi!!!”
Lục Cảnh Lễ kich động đến xoay vòng vòng, đang quay quay đột nhiên phanh gấp một cái rồi dè dặt chìa ngón tay ra đâm đâm trên người Ninh Tịch: “Thật… không phải ảo giác… Ối giời ơi…”
Chọc chọc xong lại điên cuồng xoay vòng vòng thêm một hồi.
Chờ Lục Cảnh Lễ bình thường lại được đã qua mất nửa ngày.
Trong phòng chỉ còn Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch.
Ninh Tịch bất đắc dĩ nói:”Được rồi cậu Hai, cậu đừng đi vòng vòng nữa, tôi hoa mắt lắm rồi! Qua đỡ tôi một cái… chân tôi hơi tê…”
Lục Cảnh Lễ nghe vậy vội vàng chạy qua rồi dùng tư thế đỡ lão phật gia cẩn thận đỡ Ninh Tịch ngồi xuống ghế salon.
“Anh ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Ừ ừ ừ…” Lục Cảnh Lễ vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tôi hôn mê bao lâu?” Ninh Tịch hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Một năm lẻ một tháng!” Lục Cảnh Lễ lập tức trả lời.
Ninh Tịch kinh ngạc giật giật cái chân: “Tôi ngủ mê man lâu vậy á… khó trách tại sao tôi cứ có cảm giác đây không phải cơ thể của mình nữa, nhất định là một cái xác ướp rồi! Đi bộ rồi nói chuyện cũng mệt chết đi được…”
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì đầu đầy hắc tuyến nhìn cô chằm chằm: “Cho xin ạ! Chị nằm nguyên một năm đấy, không phải một ngày, không phải một tuần cũng không phải một tháng đâu! Người ta nằm một năm tỉnh lại đến ngồi cũng khó khăn có được không hả? Nào có ai biến thái như chị vừa dậy đã tung tăng chạy loạn? Chị có biết tiểu gia đây suýt nữa bị chị dọa chết không!”
Ninh Tịch chớp mắt một cái: “Ồ… tôi chỉ đi vòng vo quanh đây thôi mà… vừa tỉnh lại có chút không tỉnh táo… cứ nghĩ rằng còn đang mơ… mơ mơ màng màng một hồi cứ thế xuống lầu rồi đi ra ngoài…”
“Chị đi xuống lầu! Lại còn lòng vòng quanh đây!” Lục Cảnh Lễ cảm thấy câm nhín mà liếc liếc nhìn cô gái đối diện, sau đó suýt bị Ninh Tịch làm cho mù mắt chó.
Nếu nói lúc trước Ninh Tịch là mỹ nhân ngủ say, vậy thì sau khi tỉnh lại chẳng khác nào yêu tinh được giải trừ phong ấn, so với trước đây còn phải…. Cảnh Lễ đáng thương đã không tìm ra từ nào để hình dung nữa rồi!
Thuốc của Annie là thần dược à?
Nằm lâu thế mà da dẻ còn như bóp ra nước thế này, cơ thể dù hơi cứng ngắc nhưng so với những người bị giống như vậy đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Quan trọng nhất chính là khí chất, giống như là thay xương đổi tủy rũ đi một thân phàm tục.
“Đúng rồi, Hàn Tử Huyên là ai?” Vất vả lắm mới túm được một người, Ninh Tịch hỏi thẳng luôn vấn đề mà mình đang thắc mắc.
Cô phải nhanh chóng xác định tình hình để có thể xác định sau khi mình tỉnh lại có thể sống thật tốt.
Lục Cảnh Lễ nghe vậy có chút bất ngờ: “Sao chị biết cái tên Hàn Tử Huyên này?”
“Mới nãy đi ngang qua cái tiệm kia thì thấy trên báo.” Ninh Tịch trả lời.
Lục Cảnh Lễ nhìn Ninh Tịch một cái dường như có gì khó nói, anh ta cân nhắc một chút rồi mới trả lời: “Hàn Tử Huyên… có thể nói hiện giờ cô ta là nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất đi…”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc