Đi cạnh ông lão còn có một cậu thiếu niên cao lớn, đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời đang bừng bừng lửa giận nhìn về phía người nhà họ Lục.
Nhìn thấy không chỉ có Trang Liêu Nguyên, ngay cả Trang Tông Nhân cũng đích thân đến đây, biểu cảm lạnh lùng của Lục Sùng Sơn bỗng chốc biến mất mấy phần: “Lão thủ trưởng, tại sao ngài lại đích thân đến đây…”
Cùng lúc này, đám người nhà họ Quan nấp trong góc tường đều đang chết sững vì câu nói “cháu ngoại của tôi” của Trang Tông Nhân.
“Cháu ngoại… cháu ngoại cái gì cơ? Ninh Tịch là… là cháu ngoại của Trang Tông Nhân!” Bà Quan ngây ngẩn lầm bầm, trên gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Sắc mặt Quan Tử Dao trắng bệch: “Không thể nào! Ninh Tịch làm sao có thể là cháu ngoại của Trang Tông Nhân được…”
Nói ra câu này rồi không biết cô ta nghĩ ra đến điều gì đột nhiên im bặt, dáng vẻ cứng ngắc nghiêng đầu sang nhìn ba mình: “Ba, trước đây trong tư liệu mà ba điều tra được… Mẹ của Ninh Tịch… tên là gì? Có phải là… có phải là họ…”
Vẻ mặt của Quan Thụy lúc này cũng khó coi đến cùng cực: “Không sai, họ Trang, Trang Linh Ngọc!”
Quan Tử Hào miệng há hốc, nửa ngày mới tỉnh táo lại được: “Vợ của Ninh Diệu Hoa lại là tiểu thư của nhà họ Trang? Làm sao có thể thế được? Chưa bao giờ nghe thấy chuyện này cả!”
Quan Thụy bóp bóp sống mi: “Dù sao chúng ta nhiều năm không ở Đế Đô, rất nhiều tin tức đều không rõ ràng. Cộng thêm việc lúc đầu ba tra được cha ruột của Ninh Tịch là Ninh Diệu Hoa thì cũng không điều tra sâu thêm nữa, quả thật có chút sơ hở… chỉ sợ thân phận của Trang Linh Ngọc này… có chút không đơn giản…”
Dù sao thì bây giờ lão tướng quân nhà người ta cũng đã đích thân đến tận cửa nói rằng Ninh Tịch là cháu ngoại của mình, đây tuyệt đối không thể là giả được!
Quan Tử Dao nghe xong lời của cha mình thì ngẩn người, trong đáy mắt cô ta hiện lên sự tuyệt vọng, cứ đứng chôn chân tại đó nhìn chằm chằm về phía cảnh tượng trước mắt…
Không thể nào…
Chuyện này không thể nào được…
Vốn dĩ cô ta còn ôm chút hy vọng, Ninh Tịch đã biến thành người thực vật rồi, nhà họ Lục dù có áy náy, dù Lục Đình Kiêu có thích cô ta đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không đợi được cô ta cả một đời. Huống hồ, đứa con riêng đó chỉ là thất bại lần này, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở dậy được, tình huống của nhà họ Lục bây giờ không phải là đã hết nguy hiểm, cho nên nhà họ Quan vẫn còn cơ hội trở mình.
Cô ta nghĩ rồi cũng sẽ có một ngày Lục Đình Kiêu sẽ phát hiện ra chỉ có mình cô ta mới là người thích hợp với anh ấy nhất, rồi sẽ có một ngày nhà họ Lục sẽ nhìn rõ sự thật, cuối cũng sẽ chọn lấy lợi ích…
Nhưng cô ta không thể ngờ rằng, ông ngoại của Ninh Tịch lại là Trang Tông Nhân!
Nhà họ Trang là nhà như thế nào, là gia tộc đời đời tham gia vào chính trường, là gia tộc đứng đầu Đế Đô, nhà bọn họ căn bản không thể so sáng được. Luận về lịch sử cùng nội tình của gia tộc, cho dù có là nhà họ Lục cũng không so được với nhà họ Trang…
“Tôi mà còn không đến thì cái mạng này của cháu tôi cũng mất luôn rồi!
Đối mặt với sự trách móc của Trang Tông Nhân, Lục Sùng Sơn không dám ho he lấy một chữ, cũng biết mình đuối lý đành nhẹ nhàng giải thích: “Lão thủ trưởng, lần này cô Tịch bị thương quả đúng là vì nhà họ Lục chúng tôi, vì cứu Tiểu Bảo thế nên mới chịu thương, cả nhà họ Lục chúng tôi đều vô cùng cảm kich cô ấy. Hiện tại, chúng tôi đã mời những chuyên gia hàng đầu thế giới để hội chẩn rồi, sẽ cố gắng hết sức để cứu cô Tịch! Tóm lại, nhà họ Lục chúng tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này! Xin ngài cứ yên tâm!”
Không đợi Trang Tông Nhân lên tiếng, Trang Vinh Quang đứng bên cạnh đã nhịn hết nổi lập tức phẫn nộ lên tiếng mắng chửi…
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc