“Ninh Tịch, cô phụ lòng biết bao fan hâm mộ ủng hộ và tin tưởng cô như vậy sao?”
“Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, thật quá đáng!”
“Hôm nay cô tới đây là để nói lời xin lỗi với mọi người sao?”
…
Ngay lúc các phóng viên điên cuồng vây lấy cửa khách sạn anh một câu tôi một câu, thì sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói: “Làm phiền mọi người nhường đường nào.”
Người lên tiếng là trợ lý Tiểu Đào của Ninh Tịch.
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc này thì các phóng viên nghiên đầu lại nhìn theo phản xạ mà vừa nhìn thì lập tức đồng loạt ngây người…
Có ba người đang bước đến.
Tiểu Đào, Lâm Chi Chi mà người đứng giữa lại là…
Đó là… là Ninh Tịch sao?
Vì để quay phim thuận lợi mà cả đoàn phim trong thời gian này đều sống một cuộc sống thôn quê, kể quả khi quay xong cũng vẫn mặc áo vải thô. Chưa kể hôm nay xong việc hơi muộn lại phải tranh thủ thời gian nên Ninh Tịch vẫn mặc nguyên bộ quần áo bình thường hay mặc sau khi xong việc. Mái tóc của cô được tết gọn gàng lại sau gáy, làn da phơi nắng lâu ngày mà hơi đen đi một chút so với trước đây, nếu nhìn kỹ thì đôi tay cũng thô ráp đi không ít, trên đó chằng chịt những vết cắt nhỏ do gặt lúa tạo ra…
Chỉ có điều, ánh mắt của cô gái này rất sáng, khí độ quanh người cũng dửng dưng bình tĩnh khiến người ta phải chú ý đến đầu tiên chứ không phải là tướng mạo hay lối ăn mặc.
Ánh mắt Ninh Tịch đảo qua đám phóng viên tại hiện trường rồi lễ độ nói: “Xin lỗi vì khiến mọi người chờ lâu, công việc hôm nay kết thúc hơi muộn.”
“Tịch… anh Tịch!” Một nữ phóng viên bị lấp phía sau kich động kinh hô thành tiếng: “Mấy người mù hết rồi à? Đây mới là anh Tịch của tôi chứ!”
Ninh Tịch cũng có chút ấn tượng với nữ phóng viên kia, cô gái đó là một trong những fan hâm mộ vẫn ở tuyến đầu chiến đấu bảo vệ cô, quả nhiên lần này cũng tới.
Ninh Tịch nhìn về phía cô gái kia rồi lộ ra một nụ cười cảm kich khiến nữ phóng viên kia càng thêm kich động, không hiểu sao lúc này nữ thần chỉ mặc áo vải thô thôi mà cũng thấy cực kỳ xinh đẹp!
Dung nhan của một người thì có thể làm giả, nhưng khí chất thì không thể bắt chước trong một sớm một chiều. Ninh Tịch vừa mới xuất hiện thì bất chấp hình ảnh lúc này của Ninh Tịch khác xa với bình thường bao nhiêu thì trong nháy mắt ai cũng hiểu, cô gái trước mắt này mới đúng là Ninh Tịch!
Cho nên… người vừa trên xe bước xuống… là đồ giả?
Các phóng viên lập tức quay đầu nhìn người phụ nữ bọn họ vừa bao vây, nhất thời cái cằm cũng rớt xuống đất luôn.
Thật sự sẽ có người giống Ninh Tịch đến như vậy sao, ngũ quan rồi ngay cả nốt ruồi đen trên tai cũng giống nhau như đúc, tuyệt đối có thể lấy giả làm thật. Với điều kiện tiên quyết là người thật không xuất hiện.
Lần này, không đợi các phóng viên phục hồi tinh thần mà bao vây Ninh Tịch thì Lương Phi Tinh đã tự mình mang theo vệ sĩ che chắn cho Ninh Tịch bước vào khách sạn.
Mà cái đồ “hàng giả” kia cũng bị một người vệ sĩ khác áp giải đi vào…
Điều kiện khách sạn nơi đây không thể so sánh với ở Đế đô, hội trường tổ chức đã bị nhồi đầy ắp, ngay cả trên hành lang cũng chất đầy người. Nhưng tất cả lại không có bất kỳ lời oán thán nào mà tập chung hết tinh thần nhìn chăm chăm lên phía sân khấu.
Mọi người nhìn Ninh Tịch, rồi lại nhìn Ninh Tịch giả, đúng là nhìn không chớp mắt.
Trước giờ hiệu suất làm việc của Thịnh Thế đều rất nhanh, không chơi mấy thứ cong cong nhiễu nhiễu kia, cộng thêm việc Boss đại nhân đã cố ý dặn phải giải quyết nhanh chóng để bà chủ về nghỉ ngơi nên Lương Phi Tinh chỉ mở đầu mấy câu đơn giản rồi sau đó để cho nhân viên mở máy chiếu ra.
“Cạnh” một tiếng, màn hình lớn sáng lên, hiện ra tư liệu của một trung tâm thẩm mỹ quốc tế nổi tiếng nào đó. Một chuỗi những thuật ngữ chuyên nghiệp được kéo qua, sau đó phía dưới xuất hiện hai gương mặt được đặt lên bảng so sánh.
Một là trước khi phẫu thuật, một là sau khi phẫu thuật.
Gương mặt sau khi phẫu thuật chính là Ninh Tịch, còn gương mặt trước khi phẫu thuật… lại là… Nhất tỷ cũ của Thịnh Thế – Tô Dĩ Mạt!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc