Cũng chỉ mới đoạt giải Kim Tông thôi còn chưa tiến vào diễn viên hạng A, lại còn hoàn toàn không phù hợp với nhân vật này thế mà cũng dám đến casting phim của đạo diễn Giang? Cũng chẳng khác gì Hứa Kiều Kiều cả…
“Chào chư vị giám khảo, tôi là Ninh Tịch – nghệ sỹ của công ty giải trí Thịnh Thế.” Ninh Tịch chào hỏi đơn giản.
Ban giám khảo gồm năm người, Giang Hành Chu ngồi ở giữa, bên tay phải ông là Tống Lâm, ngoài ra còn có nhà sản xuất, phó đạo diễn và biên kịch.
Không nghi ngờ gì, người có tiếng nói nhất trong năm người này chính là Giang Hành Chu.
Không biết có phải vì liên tục casting 10 người không phù hợp hay không mà lúc này vẻ mặt Giang Hành Chu đã không mấy dễ nhìn, dáng vẻ tức giận lại càng thêm đáng sợ.
“Đạo diễn Giang này, vẻ mặt này của ông sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của diễn viên đấy!” Tống Lâm ở bên cạnh khẽ chế nhạo một tiếng.
Người duy nhất có mặt ở đây dám cười đùa với Giang Hành Chu e là cũng chỉ có một mình Tống Lâm thôi.
“Có chút quấy nhiễu thế mà không chịu được thì diễn cái quái gì nữa?” Giang Hành Chu lạnh mặt nói.
“Chỉ có chút thôi sao? Đạo diễn Giang khiêm tốn quá cơ, sau cái hôm tôi casting lần đầu với ông về còn mơ thấy ác mộng mấy đêm liền đấy…”
Nghe thấy chuyện lần đầu Tống Lâm casting với Giang Hành Chu cũng khẩn trương như thế, nên tinh thần vốn đang căng thẳng của Ninh Tịch cũng được thả lỏng hơn không ít. Ninh Tịch nhìn về phía Tống Lâm với đôi mắt hàm chứa ý cảm kich.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Giang Hành Chu nói.
Ninh Tịch gật đầu, rút một tờ giấy đề bài ra.
[Cảnh thứ 37: Đêm mưa mất con.]
Nhìn thấy cảnh mình rút phải, Ninh Tịch khẽ cau mày, hỏng rồi, sao lại là cảnh này chứ…
Vừa rồi cũng đã có mấy người rút phải cảnh này nên Giang Hành Chu cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt: “Thời gian mười giây chuẩn bị bắt đầu.”
Giang Hành Chu vừa dứt lời, bên cạnh đã có người bắt đầu tính giờ, không để cho diễn viên có chút thời gian để phản ứng.
Mặc dù nữ chính trong phim này là người câm, không có lời thoại nhưng chỉ có mười giây để xem kịch bản rồi lập tức diễn thì cũng là một việc có tính khiêu chiến rất lớn với diễn viên.
Cũng may là cô đã chuẩn bị đầy đủ trước, cũng đã thuộc kịch bản như lòng bàn tay chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết mình phải diễn đoạn nào rồi.
Thời gian mười giây đã hết.
Nhân viên hỗ trợ diễn đọc lời thoại: “Không… Không thở nữa… Tiểu Trụ Tử không còn thở nữa…”
Nhân viên chỉ phụ trách đọc lời thoại chứ không diễn, lúc đọc cũng không có bất cứ tình cảm gì cả, diễn viên casting phải tự nhập vào vai diễn một mình.
Ngay chớp mắt khi nhân viên đọc lời thoại xong, Ninh Tịch bỗng trở nên ngẩn ngơ sau đó nhào xuống đất ôm chặt lấy đạo cụ trên sàn.
Đồng thời, đạo cụ cũng rất thô sơ, chỉ là một chiếc chăn mềm cuộn lại xem như đó là một đứa trẻ con.
Ngay lúc Ninh Tịch lao tới như một kẻ điên, tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ gào lên khóc, nhưng không…
Ninh Tịch ôm “đứa con” vào lòng thật chặt, dán mặt mình lên mặt đứa bé rồi hôn lên vầng trán lạnh lẽo, khuôn mặt… cô run rẩy cởi áo khoác của mình ra, quấn chặt lấy người đứa trẻ, ôm chặt nó rồi khẽ đong đưa…
Như thể đứa con hãy còn chưa chết…
Nhưng từ cơ thể run rẩy kịch liệt của người mẹ cùng với nét hoảng sợ cực hạn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ trên khuôn mặt, đôi mắt mở to nhưng vẫn không chịu rơi lệ… Tất cả mọi người đều biết rằng đứa con thực sự đã chết rồi…
Mãi đến cuối cùng, tình cảm đè nén của người mẹ mới bộc phát, thút thít, im ắng nhưng lại đinh tai nhức óc vô cùng.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc