Ninh Diệu Hoa nghe thế liền lập tức giảng hòa: “Con gái ấy mà, nhìn thấy quần áo đẹp thích thì mua thôi, nào đâu ra lắm ý tứ như thế! Nhưng mà Ninh Tịch à, gần đây bên Tắc Linh này quả thật đang cạnh tranh với công ty của em con, con để ý một chút, nếu thích kiểu gì thì bảo em con đưa cho vài bộ!”
“Lần trước chị có đến cửa hàng của con, con bảo là để con tặng chị vài bộ, nhưng mà chị…” Nửa câu sau, Ninh Tuyết Lạc không nói tiếp nữa, nhưng đã đủ để Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa tưởng tượng ra rồi.
Vẻ mặt của Trang Linh Ngọc tràn đầy sự chán ghét: “Con quan tâm đến nó làm gì, cái tác phong nghèo hèn đó, chuyện nhỏ tí ti mà cũng tính toán chi li!”
Hóa ra cô bị đánh cắp cả cuộc đời, đối với bà ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi?
Ninh Tịch ngồi nhìn ba người bọn họ tung hứng suýt nữa thì bật cười thật to.
Luôn miệng em gái này, em gái nọ, cô ngược lại chẳng biết rốt cuộc thì mình đào đâu ra em gái lúc nào thế? Làm như thể bọn họ thật sự là người một nhà ấy, sao giờ không thấy bọn họ nhắc đến việc đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, đuổi cô ra khỏi nhà vậy?
Nhìn thấy nét cười như có như không trên khóe miệng cô gái y như một bông hoa quỳnh lười nhác ẩn hiện trong đêm… Lý trí của Tô Diễn lại một lần nữa bị khuất phục.
Cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng đang hướng về phía mình, Ninh Tịch vô thức quay sang nhìn lại.
Khoảnh khắc tầm mắt mình bắt gặp ánh mắt của Ninh Tịch, Tô Diễn cho rằng trái tim mình sẽ nổ tung ngay lập tức, gã cố gắng kiềm chế lắm mới khiến mình không mất kiểm soát rồi cố gắng nói với vẻ bình thường: “Mấy ngày trước nhìn thấy em trong chương trình truyền hình, tài nghệ nấu nướng của em lại tiến bộ rồi!”
Nói đến đó, trong lòng của Tô Diễn lại thoáng hiện lên sự cô đơn khó phát giác.
Tài nghệ nấu nướng của cô đã từng là vì gã ta nên mới học, nhưng bây giờ gã phải thông qua một chương trình truyền hình mới có thể biết tài nấu ăn của cô lại tiến bộ…
Ninh Tịch cười cười, thuận miệng trả lời: “Thế à?”
Cô đương nhiên là không bỏ sót tình cảm trong mắt Tô Diễn lúc gã ta nhìn mình. Nếu như gã đàn ông này có thể một lòng một dạ với Ninh Tuyết Lạc, cô còn có thể đánh giá cao gã ta một chút, nhưng đáng tiếc…
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều vô thức quay ra nhìn về phía cửa, sau đó liền thấy Ninh Thu Đồng kiêu ngạo lạnh lùng bước vào.
“Bác Cả!” Ninh Thu Đồng không thèm nhìn ai, chỉ chào hỏi Ninh lão gia tử.
“Thu Đồng đến rồi đó à…” Lão gia tử nhìn thấy cháu gái rất nhiều năm rồi chưa gặp, tâm trạng bất giác cũng có mấy phần xúc động.
May mà con bé ở bên ngoài sống cũng rất tốt, ông cũng yên tâm phần nào.
Hai người hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Lão gia tử quét qua từng người một rồi lên tiếng: “Nếu mọi người đã đến đủ vậy chúng ta bắt đầu thôi!”
Ông nói dứt lời, thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, nhìn nhau vài lần rồi sau đó lục tục đứng dậy, đi đến ngồi xuống chiếc bàn dài hình bầu du͙c trong thư phòng.
Luật sư cầm di chúc đã sớm chuẩn bị xong, đứng bên cạnh Ninh lão gia tử đang ngồi ở ghế chủ.
Trên bàn, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Ninh Tuyết Lạc, Tô Diễn ngồi về một phía, Ninh Diệu Bang và Ninh Thiên Tâm ngồi phía đối diện, Ninh Thu Đồng ngồi bên cạnh Ninh Thiên Tâm.
Cuối cùng chỉ còn lại Ninh Tịch.
Ánh mắt của Ninh Tịch liếc qua vị trí trống bên cạnh Tô Diễn, sau đó bỏ qua ánh mắt nhắc nhở của Ninh Diệu Hoa, cô ngồi xuống bên cạnh Ninh Thu Đồng, đối diện với Tô Diễn.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc