Cho nên ý là cô ta chẳng biết tại sao lại trùng hợp đụng nhau như vậy? Còn đụng đến thảm như thế?
Gia đình hai bên nghe thế không khỏi cân nhắc lại vấn đề này, nhất là Trang Linh Ngọc, bà ta đã hận đến mức mắng ra tiếng: “Con khốn kia, rõ ràng là nó cố ý…”
Bất kể có chuyện gì xảy ra thì đây cũng không phải lúc suy nghĩ chuyện này, việc cấp thiết bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành hôn lễ này cho tròn vẹn.
Suy nghĩ một hồi lâu Tô Hoằng Quang mới hít sâu một hơi rồi nói: “Những chuyện khác để sau này rồi nói, Tô Diễn! Con mau đưa Tuyết Lạc ra ngoài mời rượu đi!”
Tô Diễn quàng tay lên bả vai Ninh Tuyết Lạc rồi đưa cô ta ra ngoài.
Trang Linh Ngọc cũng bị Ninh Diệu Hoa khuyên ra ngoài chiêu đãi khách khứa.
Trịnh Mẫn Quân không cam lòng, bà ta chờ mọi người ra ngoài hết rồi trừng mắt với chồng nói: “Chẳng lẽ ông cứ để kệ như vậy!”
Tô Hoằng Quang tức giận nói: “Vậy bà nghĩ tôi phải làm cái gì đây? Giấy chứng nhận đã lấy, đã thông báo với tất cả người thân bạn bè rồi, hôn lễ cũng tiến hành được một nửa thì tôi phải làm sao đây, có thể trả hàng lại à?”
“Tôi đang muốn trả hàng đây…” Trịnh Mẫn Quân lèm bèm.
“Bà nghĩ là tôi không muốn chắc! Chuyện này đã đủ loạn rồi bà đừng có gây thêm phiền nữa! Bây giờ nhìn thái độ của Trang gia còn chưa rõ! Mà dẫu cho có rõ… thì cũng đã cưới rồi, bà có thể để Tô Diễn ly dị sao? Đến lúc đó thì càng mất mặt hơn! Bà vẫn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt đúng không?” Tô Hoằng Quang phì phò nói.
Nghe đến đây thì tâm tư của Trịnh Mẫn Quân lại bắt đầu lung lay: “Ai bảo sẽ để chúng nó ly dị ngay đâu? Tất nhiên còn phải chờ một khoảng thời gian nữa chứ… Nếu Trang gia thật sự muốn cho Ninh Tịch mặt mũi, thậm chí thừa nhận nó là cháu ngoại thì để cho Tô Diễn tái hôn với nó thì sao chứ? Dù sao cũng là do Ninh gia lừa dối chúng ta trước! Nếu không phải do bọn họ lừa gạt thì sao chúng ta có thể cưới một món đồ giả? Tô gia chúng ta có làm kiểu gì đi nữa cũng không quá đáng!”
Tô Hoằng Quang nghe vậy cũng chẳng nói đồng ý nhưng cũng không nói là không đồng ý, ông ta chỉ giục Trịnh Mẫn Quân nhanh nhanh đi ra ngoài tiếp khách.
Chuyện đã đến mức này thì bất kể trên lầu có gì xảy ra thì ở đây đã không cách nào vãn hồi lại nữa. Hiện giờ chỉ có thể tiếp tục mời rượu khách khứa còn lại, nếu không thì chỉ sợ mấy vị khách kia cũng đi sạch.
Những vị khách còn ở lại đa phần đều là thân thích của hai nhà, nếu không phải sợ làm thế không hay thì e rằng đã sớm chạy lên lầu xem chuyện gì xảy ra. Vậy nên bọn họ cũng chỉ mong chóng cho tiệc cưới mau tàn.
Dựa theo lệ cũ thì đáng nhẽ phải có ít vị khách tính tình hoạt bát đứng lên nháo cô dâu chú rể, nhưng mà hiện giờ cả hội trường yên tĩnh ngoan ngoãn như gà, lúng túng vô cùng.
Ninh Tuyết Lạc cứ thế hứng lấy vô số ánh mắt khác thường mà đi theo Tô Diễn chúc rượu khách khứa, rồi tiễn khách, rồi trơ mắt nhìn những vị khách kia chân trước vừa mới bước ra thì chân sau đã lén lút chạy lên lầu…
Cô ta vì ngày hôn lễ hôm nay mà bận rộn lâu như thế, vất vả như vậy mới mời được ngần ấy người nhưng rốt cuộc lại để cho Ninh Tịch hưởng?
Cho dù chết, cô ta cũng phải chết một cách rõ ràng!
Ninh Tuyết Lạc càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, cô ta chạy vào phòng thay đồ của khách sạn thay lại một bộ đồ bình thường rồi đeo khẩu trang cùng kính mắt lén lút chạy lên trên lầu. Sau đó quyên góp một đôi bông tai rồi xâm nhập vào trong hội trường.
Lúc cô ta chạy đến thì trong hội trường dường như đã hết sạch chỗ ngồi, thậm chí căn phòng hiếm khi tiếp khách cũng được mở ra.
Vất vả lắm cô ta mới chen lên phía trước được một chút, Ninh Tuyết Lạc thấy những vị khách quý ngồi ở hàng ghế đầu đều thật khiến con người ta trợn mắt kinh ngạc, bất cứ một người nào ngồi đó cũng là người chỉ cần giậm chân một cái thì cả thương giới đều rung chuyển!
Những người này… đếu vì Trang gia mà tới sao?
Nhận thức được sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Trang gia, Ninh Tuyết Lạc ghen tị cắn chặt môi, suýt thì bật máu.
Nếu như Trang gia tới dự tiệc cưới của cô ta ngày hôm nay, vậy thì hết thảy mọi thứ này phải thuộc về cô ta mới đúng…
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc