Ninh gia với Tô gia sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng cười ha hả nói hiểu nhầm rồi, bọn họ cố gắng đem tuồng kịch này cứu trở về.
Vào ngày vui thế này thì khách khứa cũng sẽ không làm ầm ĩ quá khó coi nên cũng chỉ cười một cái rồi cho qua.
Chỉ có điều là chờ đến ngày mai thì không biết trà dư tửu hậu bọn họ sẽ nói thế nào…
Hôn lễ sắp bắt đầu, hai nhà cũng nhân cơ hội lánh đến phòng thay đồ của khách sạn.
Vừa đóng cửa lại sắc mặt của Trịnh Mẫn Quân lập tức biến thành cực kỳ khó coi: “Tuyết Lạc, chuyện này là sao? Chẳng phải con thề thốt với chúng ta là Trang gia nhất định sẽ tới sao? Kết quả thì tới… nhưng mà tới phá đám?”
Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn không biết đã sai ở chỗ nào, nhưng cô ta đã hết cách nên chỉ có thể cắn răng rơi hai hàng nước mắt, ra vẻ tủi thân: “Mẹ… con không biết… con thật sự không biết… trong điện thoại chị họ nói chuyện với con tốt lắm mà… con không biết tại sao lại thành như vậy…”
Trang Linh Ngọc thấy thái độ của Trịnh Mẫn Quân như thế thì nhất thời nổi giận: “Bà sui gia này, chuyện này sao mà trách Tuyết Lạc được, nếu nó biết mọi chuyện ra thành như thế thì sẽ để Trang gia tới sao? Hơn nữa bà sui này, công bằng mà nói thì nếu không phải bà cứ nhất quyết đòi Tuyết Lạc mời Trang gia đến thì hôm nay sẽ xuất hiện chuyện này sao?
Trịnh Mẫn Quân nhất thời cười nhạt: “Hừ, nói thế thì đây là lỗi của tôi à? Bà cho là tại sao tôi nhất định phải mời Trang gia đến, còn chẳng phải là vì…”
Thấy mẹ vợ với mẹ ruột chuẩn bị cãi nhau, Ninh Tuyết Lạc tủi thân đứng khóc một bên thì Tô Diễn nhéo mi tâm một cái, trước khi mẹ mình nói lời quá khó nghe thì vội vàng lên tiếng trước: “Mẹ đừng nói nữa, chuyện đã thành ra thế này rồi còn nói gì! Chuyện này có thể là có cái gì hiểu lầm rồi, bây giờ chẳng phải là lúc thảo luận mấy chuyện này! Chờ hôn lễ kết thúc rồi nói sau đi!”
Sắc mặt của Ninh Diệu Hoa với Tô Hoằng Quang cũng hết sức khó coi nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống: “Hôn lễ bắt đầu ngay đấy, hai đứa nắm chắc thời gian mà chuẩn bị! Lát nữa đừng để xảy ra sơ xót gì!”
…
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi thì hai gia đình nhanh chóng đi ra ngoài chiêu đãi tân khách, thời điểm này mà rời đi quá lâu dễ khiến người ta hoài nghi.
Nhưng mà hiện giờ trong hội trường phòng tiệc đã sắp nổ tung rồi.
“Đúng rồi, lúc nãy mấy người có nghe được không, Trang đại tiểu thư nói cái gì mà trễ nữa sẽ không kịp ý! Hai người họ tới đây dự cái gì vậy!”
“Dự cái gì? Tầng lớn nhất của trung tâm bị Ninh gia bao hết rồi, trên tầng chót chỉ có một hội trường nho nhỏ thôi, đâu có thể cử hành hoạt động trọng đại gì mà khiến phu nhân tướng quân với tiểu thư phải tự mình tham dự chứ?”
“Vậy thì kỳ quái quá..”
Trong lúc đám người đang nghị luận ầm ĩ thì lục tục có người nhận được điện thoại, sau đó lén lút hạ thấp giọng nói chuyện.
“Cái gì? Quỹ từ thiện… trưởng khoa Triệu… đang ở trên tầng?”
“Bộ trưởng Lưu cũng tới? Anh chắc chứ? Anh đừng có mà dọa tôi đó! Tôi muốn hẹn gặp bộ trưởng Lưu mà hẹn ba tháng còn không thấy được người đấy!”
“Chuyện này sao có thể chứ? Được… chờ lát nữa tôi sẽ chạy qua xem…”
“Mà tôi cũng không nhận được thư mời nữa, cứ thế chạy qua liệu có ổn không? Cái gì, không cần mời? Chỉ cần quyên tiền… đương nhiên là không vấn đề rồi… biết biết…”
…
Đi kèm với từng cuộc điện thoại là số khách quý trong tiệc cưới càng lúc càng ít đi.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc