“Alo? Ai đấy ạ?” Nghĩ là một vị khách nào đó gọi tới nên Ninh Tuyết Lạc hỏi với giọng rất ngọt ngào, khách khí.
“Tuyết Lạc… là mẹ… là mẹ đây…”
Ninh Tuyết Lạc lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta bịt điện thoại lại, mỉm cười với Tô Diễn nói: “Diễn, em đi nghe điện thoại chút nhé.”
“Ừm, đi đi.”
Ninh Tuyết Lạc vội vàng cầm điện thoại ra ngoài sân, giọng nói ngọt ngào ban nay giờ không còn nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã bảo bà đừng gọi điện thoại cho tôi rồi mà?”
Bên kia hơi sững lại một chút, sau đó mới truyền ra giọng nói quẫn bách: “Tuyết Lạc… mẹ nghe nói hôm nay là lễ đính hôn của con… mẹ chỉ muốn…”
“Im đi!” Một tiếng “mẹ” kia như chạm phải dây thần kinh yếu nhất của Ninh Tuyết Lạc, cô ta lạnh lùng ngắt lời người đầu dây bên kia.
Tôn Lan đại khái cũng ý thức được điều kiêng kỵ của con gái nên bà vội sửa miệng: “Mẹ chỉ muốn chúc mừng con một tiếng thôi…”
“Khỏi đi, chỉ cần bà coi như không có tôi thôi là tôi đã cảm kich bà lắm rồi!”
“Phải rồi, mấy hôm trước Tiểu Nặc có tới tìm con…”
“Bà còn dám nhắc tới Tiểu Nặc, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, các người tuyệt đối không được tới Ninh gia rồi! Rốt cuộc bà có nghe tôi nói không thế hả? Có phải muốn hại chết tôi rồi bà mới vui không?” Vừa nhắc tới chuyện đó, lửa giận của Ninh Tuyết Lạc lại bùng lên, cô ta không hề hỏi hôm đó Đường Nặc tới Ninh gia rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Tuyết Lạc, con nói như vậy khiến mẹ rất đau lòng, mẹ cũng biết con ở Ninh gia không dễ dàng gì, vì không muốn gây thêm rắc rối cho con nên mấy năm nay chúng ta không hề tới tìm con lần nào, nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác nên mẹ mới bảo Tiểu Nặc tới tìm con một chuyến…”
“Đủ rồi, giờ tôi đang bận lắm, không rảnh để nói với bà những chuyện này, bà nói thẳng ra đi, cần bao nhiêu tiền. Nhưng chỉ một lần này thôi! Các người nên rõ, các người không hề nuôi tôi được ngày nào, tôi không có nghĩa vụ gì với các người hết, càng không phải cái máy rút tiền của các người!” Ninh Tuyết Lạc vừa nghe giọng điệu của đối phương đã đoán chắc là vì tiền, nên liền tỏ ra chán ghét vô cùng.
“Không phải… Tuyết Lạc, con hiểu lầm rồi… mẹ không phải vì tiền…”
Tôn Lan không thể ngờ được con gái lại hiểu lầm mình như vậy, nếu không phải vì mấy tên lưu manh kia mà khiến gia đình cùng đường mạt lộ, sao bà lại tới làm phiền nó chứ. Nhưng đối phương lại chẳng hỏi vì sao Tiểu Nặc tìm nó hay trong nhà xảy ra chuyện gì để bà có cớ để giải thích cả.
“Tuyết Lạc, sao lại ở đây một mình thế này?” Phía sau truyền tới giọng của Trịnh Mẫn Quân.
Ninh Tuyết Lạc không đợi Tôn Lan giải thích, vội vàng dập máy.
“Dì…” Ninh Tuyết Lạc trưng ra nụ cười ngoan ngoãn làm tiền của mình.
“Con ngoan! Mấy ngày nữa là gọi mẹ chồng rồi! Dì đợi ngày này năm năm rồi đấy!” Mẹ Trịnh Mẫn Quân từ ái kéo tay Ninh Tuyết Lạc.
Từ sau khi thân phận của Ninh Tuyết Lạc bị bại lộ, thái độ của Trịnh Mẫn Quân đối với cô ta lạnh nhạt đi không ít, kể cả khi Ninh Diệu Hoa đưa hết cổ phần cho cô ta rồi, nhưng chung quy vẫn khó có thể hồi phục lại giống như trước kia.
Ninh Tuyết Lạc không ngờ thái độ của bà ta đối với cô ta hôm nay lại tốt như vậy, khó tránh khỏi có chút bất ngờ, vậy nên cô ta liền trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng cùng cảm động: “Có thể có một mẹ chồng như dì, là phúc phần của Tuyết Lạc con!”
Mẹ Tô tỏ ra rất hài lòng, kéo tay Ninh Tuyết Lạc lại nói vài lời thân thiết, sau đó liền chuyển chủ đề: “Tuyết Lạc à… ngày kết hôn, người nhà con có mời Trang gia không?”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc