Toàn bộ cảnh quay này Lãnh Ngạo Tuyết chiếm trọn chính nghĩa và vị trí chủ đạo, đặc biệt thích hợp để áp diễn, chỉ cần cô ta khéo léo lợi dụng, lần này Ninh Tịch chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt…
Trong khi Mạnh Thi Ý đang âm thầm giấu diêm ý nghĩ xấu xa trong đáy mắt, vân Hoàng hình như lại chẳng thèm để ý đến lửa giận ngập trời và sát ý của Lạnh Ngạo Tuyết, nàng thản nhiên kiêu ngạo đứng ồ đó, âm điệu kéo dài, như cười như không lên tiếng: “Không biết cái “hành đạo” này của Ngạo Tuyết tiên tử là… cái đạo gì?”
Đôi mắt xinh đẹp chứa đầy băng giá của Lãnh Ngạo Tuyết lại càng thêm lạnh lẽo: “Yêu nữ! Ngươi còn dám giảo biện! Chỉ trong một đêm ngươi giết sạch 107 mạng người của Thất Tinh Môn, giết người thành cuồng như thế đúng là nghiệp chướng khó tiêu! Thiên lý bất dung!”
“Ha…” Vân Hoàng rũ mắt, tiếng cười khẽ thoát khỏi lồng ngực, vài giây sau, đôi lông mi đen đậm từ từ nhấc lên, ánh mắt âm u nhìn về phía Lãnh Ngạo Tuyết, ngón tay nàng khẽ lướt qua vết máu trên gò má, những sợi tóc đen tung bay theo những cơn gió thốc tới, cả người quỷ dị khôn cùng: “Ta đã nói rồi… nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn… thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó… Nêu như kẻ nào nào dám khiến hắn bị thương… thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó…”
Xem đến đây, hai mắt Quách Khải Thắng bồng chốc sáng ngời, kich động đến mức tim đập thình thịch!
Con nhóc này quả nhiên đã trở lại rồi!
Đoạn này diễn quả thật quá tuyệt!
Quách Khải Thắng đã hoàn toàn quẳng sự bực tức vừa rồi ra sau đầu, cực kỳ kich động mà nhìn về phía Mạnh Thi Ý.
“Yêu…”
Không ngò đúng vào giây phút mọi người hồi hộp nhất, Mạnh Thi Ý thế nhưng lại… quên thoại?
“Yêu nữ…” Mạnh Thi Ý thử mở miệng nói lại nhưng vẫn cứ kẹt cứng trong miệng, không nói được tiếp.
Cô ta đã chuẩn bị tâm trạng để áp diễn Ninh Tịch khiến cho cô ả không thể nhấc đầu lên được nữa nhưng không ngờ khi đối diện với đôi mắt của Ninh Tịch, não bộ của cô ta đột nhiên mất khống chế, lời thoại vốn dĩ phải nói ra khỏi miệng lại mắc kẹt ở yết hầu, chỉ bật ra được đúng một từ liền không thể nói tiếp được nữa.
“Cut!!! Lại lần nữa!” Quách Khải Thắng chép miệng thở dài, đầy vẻ tiếc rẻ.
Mạnh Thi Ý còn chưa kịp phản ứng lại xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bên tai đã vang lên tiếng hô cắt của Quách Khải Thắng.
Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì thế này…
Vừa nãy cô ta thất thần ư?
Đổi với sai lầm lần này, Mạnh Thi Ý chỉ coi như mình thất thần nhất thời mà thôi, trợ lý và nhân viên của đoàn làm phim cũng chẳng mấy ai để ý.
Rất nhanh chóng, lần quay thứ hai bắt đầu.
Mạnh Thi Ý hít một hơi thật sâu, trạng thái chuẩn bị lần này còn ác liệt hơn cả lần trước, cả người từ trên xuống dưới đểu mang theo áp lực khủng khiếρ phủ chụp lên Ninh Tịch, “Yêu nữ! Ngươi còn dám giảo biện…”
Nêu như là một diễn viên mới bản lĩnh còn non, tuyệt đối sẽ bị áp lực từ cô ta ảnh hưởng dẫn đến phát huy thất thường, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không nói được.
Nhưng mà…
“Ta đã nói rồi… nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn… thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó… Nêu như kẻ nào nào dám khiên hắn bị thương… thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó!!!”
Trong tình huống đối mặt với Mạnh Ý Thi đang dùng hết mười phần khả năng diễn xuất để cố ý áp diễn, thái độ của Ninh Tịch ngược lại càng thêm bình tĩnh thong dong, thần thái đó như thể những chuyện đại nghịch bất đạo mà cô nói mới là đúng, mới là Thiên đạo chân chính.
Lúc này, cô gái áo đỏ trước mặt rất thong dong nhưng cũng lại đầy cuồng ngạo mà đem Thiên đạo giẫm nát dưới chân.
Đây, chính là vân Hoàng!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc