Khi ấy, bọn họ còn nhân lúc không có ai mà nói với Ninh Tịch rất nhiều lời khó nghe, nói cô không xứng với Tô Diễn, phải tự biết mình là ai mà rút lui.
Sau đó, chả hiểu sao Ninh lão gia tử đang êm đẹp lại để Trang Linh Ngọc với Ninh Diệu Hoa nhận Ninh Tịch làm con nuôi. Mà kể cả có thành con nuôi Ninh gia thì thận phận cô ta cũng chẳng thể xứng với Tô gia nhà bọn họ.
Cơ mà về sau khi biết Tô Diễn thay lòng đổi dạ mà yêu Đại tiểu thư chân chính của Ninh gia – Ninh Tuyết Lạc thì hai người vui vẻ không thôi, cho rằng nhà họ Tô bọn họ sẽ cưới về một con Phượng Hoàng chân chính.
Ai mà ngờ… giờ mọi sự lại đảo điên thế này!
Ninh Tịch mới là Đại tiểu thư thực sự của Ninh gia, mà Ninh Tuyết Lạc mới là con gà rừng thấp kém. Bọn họ bị lừa gạt mà chẳng hay biết gì suốt năm năm qua, thử hỏi sao mà bọn họ tiếp nhận cho nổi?
“Chú, dì… thật xin lỗi… thật sự xin lỗi… con không cố ý gạt hai người…” Nước mắt Ninh Tuyết Lạc rơi như mưa.
Tô Diễn nắm chặt tay cô ta rồi cau mày nói: “Ba, mẹ! Con đã nói với hai người rồi, là con không cho Tuyết Lạc nói ra, chuyện này không có quan hệ gì với cô ấy cả.”
Trang Linh Ngọc không nhịn được nữa bèn vội vàng nói: “Anh chị sui gia, hai người suy nghĩ chút xem tại sao năm đó khi tìm được Ninh Tịch rồi mà chúng tôi lại không công bố thân phận của nó? Tại sao chúng tôi lại tình nguyện để đứa con gái ruột thịt chịu ấm ức mà vẫn coi Tuyết Lạc là viên ngọc quý trên tay mà thương yêu?”
“Còn chẳng phải là vì sống chung nhiều năm như thế chúng tôi đã sớm coi Tuyết Lạc là con gái ruột của mình, không đành lòng để nó chịu tổn thương? Mà Ninh Tịch thì… nói thật chúng tôi không có tình cảm gì với nó hết!”
“Năm đó, tôi không nói cho anh sui chị sui điều này là chúng tôi sai, nhưng Tuyết Lạc sinh ra và lớn lên ở Ninh gia được tôi với cha nó cẩn thận mời giáo viên chuyên nghiệp đến dạy dỗ lễ tiết! Cho dù chúng tôi có đón Ninh Tịch về cũng không để Tuyết Lạc chịu bất cứ ủy khuất nào! Ở trong lòng chúng tôi thì Tuyết Lạc mới là con gái ruột, thậm chí còn hơn cả con ruột, cả đời này con bé là con ruột của chúng tôi! Cho nên có nói hay không căn bản cũng chẳng có gì khác nhau.”
Nói tới đây Trang Linh Ngọc lại nhấn giọng mạnh hơn: “Anh chị sui cũng biết đấy, tính tình Tuyết Lạc hiền lành lương thiện lại hiếu thuận, chính bản thân nó cũng vô cùng giỏi giang! Thậm chí còn vừa được đề cử giải Ảnh hậu, công ty thời trang của nó cũng có tiếng trong giới, có bao nhiêu danh viện có thể so với nó chứ? Tôi dám nói con bé không có bất cứ một chỗ nào không xứng với Tô Diễn, không xứng với Tô gia nhà anh chị!”
Nghe thế thì Trịnh Mẫn Quân nhìn khuôn mặt đang đau khổ của Ninh Tuyết Lạc một cái, chân mày nhíu chặt nãy giờ của bà ta cũng thả lòng phần nào: “Tôi thừa nhận Tuyết Lạc rất tốt, nếu không tôi cũng chẳng thích con bé đến như vậy! Nhưng những người như chúng ta thì cái phải chú ý nhất chính là “môn đăng hộ đối”, “danh chính ngôn thuận”! Ninh phu nhân, tôi tin là về điều này thì chị còn rõ hơn tôi đúng không?”
Tô Hoằng Quang gật đầu nói: “Nói hơi khó nghe một chút thì là anh chị có nói hoa mỹ thế nào thì đồ giả cũng không thể thay thế được đồ thật, không phải con ruột thì vĩnh viễn không phải con ruột!”
Trịnh Mẫn Quân nói càng thẳng thắn hơn: “Bây giờ anh chị nói nghe hay lắm, nhưng sau này lại thiên vị con ruột hơn thì sao?”
Một là con ruột, một là con nuôi, tương lai Ninh gia thuộc về ai điều này còn phải nghĩ à?
Tô gia bọn họ đang yên đang lành không cưới thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật lại đi cưới một con gà rừng về, chả thu được lợi ích gì thì thôi lại không công bị mọi người nhạo báng, như thế chẳng phải là lỗ nặng rồi sao?
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc