Trang Linh Ngọc vỗ vỗ Ninh Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, coi như con đang giúp ba con đi, vừa rồi con cũng nói rồi, mặc kệ người ta nghĩ thể nào, chỉ cần ba với mẹ con không nghĩ con như vậy là được mà! Chỗ cổ phần này con hãy nhận đi!”
“Nhưng mà…” Ninh Tuyết Lạc vẫn còn do dự.
Trang Linh Ngọc không thể làm gì hơn là ra đòn sát thủ:
“Đừng có nhưng mà, chẳng lẽ con muốn từ bỏ Tô Diễn thật sao? Cổ phần này cho con thì có khác gì vẫn nằm trong tay ba con đâu! Tương lai ba mẹ còn phải trông cậy vào con! Con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy, chỉ được ở cạnh ba mẹ thôi, không được phép đi đâu cả!”
Nước mắt Ninh Tuyết Lạc rơi lộp bộp xuống đấy, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào: “Ba… mẹ… cám ơn… cám ơn ba mẹ… con nhất định không để hai người thất vọng đâu! Nhất định con sẽ giúp hai người giữ lấy Ninh gia!”
Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc vui mừng gật đầu: “Con ngoan…”
Trong bóng tôi, Ninh Tuyết Lạc từ từ nghếch cằm lên lộ ra vẻ mặt đắc ý, thỏa mãn cùng với một nụ cười giễu cợt.
Ninh Tịch, mày nghĩ là bám vào Ninh Thu Đồng thì có thể cản được bước tao sao?
Cũng may mà lần này mày làm ầm ỹ như thê thì mới có thể khiên Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc phun cổ phần ra cho tao.
Chẳng qua đây mới là bước đầu tiên mà thôi… rất nhanh, nhanh thôi… toàn bộ Ninh gia này sẽ là của tao!
Bạch Kim Đê Cung.
Buổi sáng, Ninh Tịch bị giật mình tỉnh dậy.
Cô có một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình uống say lướt khướt ở trong một quán bar hết ca hát rồi tán gái… rồi còn cưỡi motor phi nhanh như gió, rồi còn đánh nhau…
“Đinh”, điện thoại hiện ra một cái tin tức bát quái.
[Người chồng quốc dân – Ninh Tịch ca hát điên cuồng ồ quán bar số 8…]
Trí nhớ về buổi tối hôm qua liền ùa về trong đầu cô, Ninh Tịch lập tức ôm mặt rên lên một tiếng, a a a a a a xong đời rồi!
Ninh Tịch vội vàng mở điện thoại lướt weibo với mấy trang web giải trí xem tình hình nhưng cô nhanh chóng phát hiện chuyện này cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng như cô tưởng tượng. Trước mắt thì mọi ngưòi chỉ nói là “Có một người đàn ông gần giống người chồng quốc dân xuất hiện ở quán bar số 8″…
Đây chắc chắn là tác phẩm của Lục cảnh Lễ với Lục Đình Kiêu rồi, nếu không thì sáng sốm nay tin tức chắc chắn đã nổ lung tung bành rồi.
“Tỉnh.”
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiêng một người đàn ông.
Ninh Tịch lập tức nhanh trí mà giương đôi mắt lưng tròng lên nhìn người nọ: “Boss đại nhân…”
Trong tay Lục Đình Kiêu đang bê một bát canh giải rượu: “Không sao, chuyện tối qua đã đè xuống rồi. uống cái này đi.”
Ninh Tịch ngoan ngoãn bưng bát canh lên uống, cái miệng nhỏ thì uống rất ngoan ngoãn nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn về phía Lục Đình Kiêu.
Uống xong, cô cẩn thận đặt bát xuống: “Anh… sao anh không mắng em?”
Lục Đĩnh Kiêu: “Em không bị thương thì sao anh phải mắng?”
Ninh Tịch: “À…”
Cái bộ dạng chỉ cần cô không bị thương thì cô muốn lật trời cũng được chứ gì.
Hừ, không muốn vừa mới sáng sớm ra đã ngất ngây ra thế này đâu, Đại ma vương à!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc