Tiếc là Ninh Tịch lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa rồi.
Ninh Thiên Tâm sợ hai người cứ vậy sẽ bị thương, dưới tình thế cấp bách cô lao tới muốn ngăn không cho họ đánh nhau nữa…
Hai người kia cũng không ngờ Ninh Thiên Tâm sẽ đột nhiên xông tới nên không tránh kịp mà va vào người cô, cả người Ninh Thiên Tâm ngã ra đằng sau.
Ninh Tịch hồn bay phách tán, Mạc Lăng Thiên sợ vãi tè, hai người cùng giơ tay ra, may mà kịp giữ được người Ninh Thiên Tâm…
Ninh Tịch hốt hoảng nhìn vào bụng Ninh Thiên Tâm: “Suýt chút nữa thì làm con tôi bị thương rồi!”
Mạc Lăng Thiên hắc tuyến đầy đầu: “Đây rõ ràng là con…”
Ninh Tịch quăng một ánh mắt sắc lạnh sang: “Hửm? Anh muốn nói gì?”
Mạc Lăng Thiên: “Không có gì, không có gì… phải phải phải… là con cô… con cô… cô nói gì cũng đúng hết…”
Ninh Tịch “hừ” một tiếng, sau đó cẩn thận đỡ Ninh Thiên Tâm vào trong.
Trong phòng khách.
Ninh Tịch gác chân ngồi trên sofa, Mạc Lăng Thiên thì ngồi núp ở chiếc ghế trong góc phía đối diện.
Ninh Thiên Tâm bưng hai ly trà hoa ra cho hai người, thấy Ninh Tịch lúc này đã bình tĩnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Lăng Thiên miết mi tâm nhìn Ninh Thiên Tâm: “Cô… cô ấy là em họ em à? Thật hả?”
Ninh Thiên Tâm gật đầu: “Phải.”
“Sao em không nói cho anh biết sớm!” Mạc Lăng Thiên suy sụp nói.
Ninh Tịch ở phía đối diện đập bụp một cái lên bàn trà: “Anh nói chuyện với chị tôi cái kiểu gì đấy!”
Mạc Lăng Thiên nuốt nước bọt: “Không phải… Ý của tôi là… nếu nói với tôi sớm hơn, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý… thế này, hãi hùng quá…”
Ninh Thiên Tâm nghe vậy cũng không nói gì, thật ra cô đã từng nhắc tới cô em họ này rồi, thậm chí còn từng nói cả tên Ninh Tịch, chỉ là trước giờ anh đều không nhớ và không đặt trong lòng mà thôi…
Ninh Tịch nhấc con dao lên: “Mẹ nó chứ! Anh còn dám chất vấn chị tôi à, ai cho anh cái gan đấy hả! Là chị ấy say rượu rồi đè anh ra chắc? Là chị ấy muốn mang thai sao? Nếu không phải chị ấy cản, lúc ở bệnh viện tôi đã xé xác anh ra rồi!”
Mạc Lăng Thiên tự biết mình đuối lý, vội nhích nhích người tránh con dao ra: “Là lỗi của tôi… Vừa xong thái độ của tôi không tốt… Chỉ là tôi nóng lòng muốn làm rõ chuyện này thôi…”
“Anh làm gì trong lòng anh không tự biết rõ chắc?”
“Giờ thì rõ rồi….”
Ninh Tịch đập bộp con dao xuống bàn: “Nói đi, anh định giải quyết chuyện này thế nào!”
Vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Ninh Thiên Tâm mở lời trước: “Tiểu Tịch, chị muốn nói chuyện riêng với anh ấy.”
Ninh Tịch sao có thể yên tâm để Ninh Thiên Tâm một mình được, nhưng vì thái độ của Ninh Thiên Tâm rất kiên quyết nên cô đành cho Mạc Lăng Thiên một ánh mắt cảnh cáo rồi mới không cam tâm đứng lên: “Có chuyện gì thì gọi em.”
Ninh Thiên Tâm cảm động nhìn cô: “Ừm.”
Sau khi Ninh Tịch rời khỏi, căn phòng lại trở nên im lặng.
Một lát sau, Mạc Lăng Thiên mới lắp bắp nói, “Sao lại không nói với anh?”
Ninh Thiên Tâm không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Mạc Lăng Thiên cuối cùng hít thật sâu một hơi rồi nhìn Ninh Thiên Tâm nói liền một mạch: “Thiên Tâm… chuyện này… là lỗi của anh… anh xin lỗi… thật sự rất xin lỗi em! Anh biết có nói một ngàn lần xin lỗi cũng vô dụng! Anh biết là một thằng đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm, anh biết những lời tiếp theo đây của anh rất vô liêm sỉ, nhưng xin lỗi, anh không muốn đứa trẻ này…”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc