Trang Linh Ngọc tức muốn nổ phổi: “Con nhỏ chết tiệt đó cho đến tận bây giờ vẫn còn dám cãi chày cãi cối…”
Trên gương mặt của Ninh Tuyết Lạc lúc này tràn đầy vẻ thê lương: “Ba, mẹ… bao nhiêu năm nay, con thật sự rất cảm ơn hai người! Con cảm ơn công ơn dưỡng du͙c của ba mẹ dành cho con! Con cảm ơn sự chiều chuộng và tin tưởng của ba mẹ đối với con! Con thực sự không hề nghĩ đến mọi chuyện sẽ đi đến nước này… tuy rằng con không nỡ, con thực sự không nỡ rời xa ba mẹ nhưng mà con nghĩ… con vẫn nên đi thì hơn…”
Sắc mặt của Trang Linh Ngọc lập tức thay đổi: “Tuyết Lạc, ý của con là gì?”
Ninh Diệu Hoa cũng nhíu mày nói: “Tuyết Lạc, con đang nói vớ vẩn gì thế? Con muốn đi đâu?”
Ninh Tuyết Lạc ảm đạm nói: “Đi đâu cũng được, con thực sự không muốn gây thêm phiền toái cho ba mẹ nữa. Ba mẹ đã vì con mà trả giá đủ rồi, cũng phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi! Ông nội nói không sai, nếu như con vẫn còn biết ơn thì không nên tiếp tục ở lại cái nhà này mới phải! Nơi này… nơi này vốn dĩ không thuộc về con… con nên quay về nơi thuộc về mình mới đúng… Sớm nên thế mới phải… là do con… do con quá lưu luyến ba mẹ… luyến tiếc sự yêu thương của ba mẹ dành cho con…”
“Tuyết Lạc, ông nội con đâu có ý muốn đuổi con đi, con đừng nghe người khác nói hươu nói vượn, con là do một tay mẹ nuôi lớn, con là người thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết sao? Con đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc nghe chưa, đừng bao giờ rời xa mẹ!” Trang Linh Ngọc vội vàng khuyên nhủ.
Ninh Tuyết Lạc khóc thút thít: “Nhưng mà mẹ… cái nhà này… con thực sự không ở nổi nữa rồi… con xin lỗi… con thực sự xin lỗi…”
Trang Linh Ngọc trừng mắt nhìn Ninh Diệu Hoa, ý bảo ông ta mau chóng nghĩ cách.
Ninh Diệu Hoa thở dài một cái rồi nói: “Tuyết Lạc, ba biết con đã phải chịu nhiều ủy khuất, nhưng mọi chuyện không nghiêm trọng như con nghĩ, cũng may trong bữa tiệc tối qua khách khứa cũng không nhiều lắm! Ba đã phong tỏa tin tức rồi, thế nên sẽ không truyền ra ngoài đâu, sẽ không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của con hết. Còn về phần thái độ của những người khác đối với con, còn không phải dựa vào thái độ của ba và mẹ con đối xử với con à? Con là con gái yêu của ba mẹ, có ba mẹ làm chỗ dựa cho con, những người khác ai dám coi thường con?”
Trang Linh Ngọc cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng là như thế đấy!”
Hai người khó khăn lắm mới khiến tâm trạng của Ninh Tuyết Lạc dịu đi được một chút thì điện thoại của Ninh Diệu Hoa đột nhiên reo vang.
Là Tô Hoằng Quang – cha của Tô Diễn gọi đến.
Nhà họ Tô gọi điện thoại đến!
Nét mặt của Ninh Diệu Hoa lập tức thay đổi, ông ta cố gắng làm tâm trạng dịu lại rồi mới nhấc máy lên nghe trong ánh mắt căng thẳng của Trang Linh Ngọc và Ninh Tuyết Lạc: “Alo, ông thông gia à….”
Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức vang lên tiếng “hừ” lạnh: “Hừ, câu thông gia này của ông tôi thật không dám nhận. Ninh đổng này, tôi tìm ông là vì chuyện gì ắt hẳn là ông cũng rõ, chuyện này tôi hy vọng ông có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng! Nhà họ Tô chúng tôi tốt xấu gì ở Đế Đô này cũng là nhân vật có tiếng, bây giờ chuyện lại ầm ầm lên như thế này, ông bảo chúng tôi sau này biết làm người thế nào đây! Cứ tưởng rằng lấy được một thiên kim tiểu thư về nhà, kết quả lại là một món hàng giả?”
Ninh Diệu Hoa nghe mà trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể nín nhịn mà trả lời: “Ông thông gia nói vậy là nặng quá rồi, Tuyết Lạc là đứa bé mà chúng tôi yêu thương cưng chiều từ nhỏ đến lớn, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay chúng tôi, vốn dĩ đã là thiên kim tiểu thư, tại sao lại có thể gọi là hàng giả được? Nhân phẩm và năng lực của con bé như thế nào, không phải ông bà cũng biết rõ sao?”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc