“Em chắc chứ? Ở đây không có điện, cũng không có wifi đâu.”
“Cần mấy thứ đó làm gì, em có anh và Tiểu Bảo là đủ rồi!”
Ninh Tịch đang vui vẻ tán gẫu đêm khuya với Lục Đình Kiêu thì vách tường phía sau lưng liền truyền đến tiếng gõ “cộc cộc cộc”.
Tiếp sau đó là cái giọng oán thán của Lục Cảnh Lễ vang lên: “Hai người cho tôi xin, cách âm ở đây không tốt, nửa đêm nửa hôm rồi còn cho chó ăn đêm thế này thì có còn nhân tính nữa không hả? Các người còn vậy nữa là tôi báo cảnh sát đấy!!!”
Ninh Tịch: “Aiyo, thật ngại quá, suýt nữa thì quên mất còn có các người ở đây!”
Trong phòng cách vách.
Lục Cảnh Lễ: “…”
Giang Mục Dã: “…”
Lục Cảnh Lễ tức giận cắn gối, sau đó ôm chăn lăn tới lăn lui: “Aaaaa…! Muốn yêu đương quá đi mất! Vị thần tiên tỷ tỷ siêu phàm, thoát tục, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn… của tôi chu du nơi nào mà sao vẫn chưa xuất hiện thế này!”
“…” Giang Mục Dã khinh bỉ tránh xa khỏi “con cá chép” thần kinh này..
…
Sáng hôm sau.
Tống Căng dậy sớm chuẩn bị cháo và làm thêm chút thức ăn kèm.
Chắc vì nguyên liệu tươi sạch nên ăn vào cũng có cảm giác thơm ngon hơn, Lục Cảnh Lễ cũng không sợ no chết, ăn hẳn năm bát lớn.
“Tống lão, về vấn đề nơi ở tôi đã cho người thu xếp ổn thỏa rồi, lúc nào ngài muốn tới tôi sẽ cử người tới đón.” Lục Đình Kiêu mở lời.
Tống Căng cũng không từ chối: “Vậy thì mai luôn đi, hôm nay lão già này còn phải thu xếp đồ đạc đã.”
Lục Đình Kiêu: “Vâng.”
Nói xong với Lục Đình Kiêu, Tống Căng bỗng nhìn về phía đối diện, lúc này Ninh Tịch đang đút cho con thỏ ăn cải thảo: “Con bé kia.”
“Dạ! Tống lão, ngài gọi cháu ạ?” Ninh Tịch vội thưa.
“Chuyện cô nói, tôi đồng ý.” Tống Căng trầm ngâm một hồi sau đó mới đáp lời.
“Dạ…?” Ninh Tịch còn tưởng Tống Căng đang định nói về chuyện của Tiểu Bảo, nghe vậy cô ngẩn người ra một lúc mãi mới nghĩ ra Tống Căng đang nói tới chuyện gì, nhất thời không thể tin nổi: “Ngài… ngài đang nói tới việc muốn hợp tác với Studio của chúng cháu sao? Ngài đồng ý?”
“Ừ.” Tống Căng gật đầu, sau đó lại nhìn bánh bao nhỏ nói: “Xem như để cảm ơn cô đã giới thiệu cho lão già này một đồ đệ tốt như vậy!”
Ninh Tịch suýt nữa thì khóc lên, cô ôm chầm lấy bánh bao nhỏ: “Wow, bánh bao à! Con quả nhiên là tiểu phúc tinh của mẹ hì hì hì!”
Bánh bao nhỏ mím mím môi, được mẹ khen ngơi nên nhóc có chút ngại ngùng.
Sau cơn kich động, Ninh Tịch ho nhẹ một cái rồi nói: “Tống lão, chuyện đó… tuy cháu thật sự rất hy vọng có thể mời ngài hợp tác, nhưng quan trọng nhất vẫn mong… điều này… là… là xuất phát từ mong muốn của chính ngài!”
Thấy Ninh Tịch nói vậy, Tống Căng tất nhiên hiểu được ý của cô, ông đáp: “Những tài liệu cô để trước cửa ta đã xem hết cả rồi, nhà thiết kế cùng làm với cô… tên gì ấy nhỉ?”
“Cung Thượng Trạch!”
“Ừm, bản thiết kế của cậu ta không tồi, cũng không đến nỗi sẽ bôi nhọ lên tên tuổi của lão già này!”
Có được sự đồng ý và khẳng định của Tống lão, Ninh Tịch cuối cùng cũng yên lòng: “Cảm ơn sự khen ngợi của ngài, chúng cháu nhất định sẽ không để ngài thất vọng đâu!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc