Mềm ơi là mềm! Bông bông xù xù!
Hiếm khi thấy bánh bao nhỏ có vẻ mặt sinh động như thế, Ninh Tịch không nhịn được cười to: “Ha ha ~ Thích không?”
Bánh bao nhỏ gật đầu lịa lịa, thích đến nỗi không nỡ buông tay, cứ vuốt ve hoài.
Con thỏ lúc trong tay Ninh Tịch vốn dĩ còn đang giãy giụa nhưng sau khi được bánh bao nhỏ vuốt ve rồi trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Woa! Con thỏ béo thế! Mau mau mau, mau nướng nó!” Lục Cảnh Lễ kich động nói.
Tiểu Bảo nghe thế ngay lập tức trợn mắt, hung hăng lườm cho Lục Cảnh Lễ một cái, sau đó ôm chặt lấy con thỏ nhỏ.
“Nướng cái đầu anh ấy, chỉ biết ăn thôi!” Ninh Tịch lập tức dạy dỗ.
“Không phải chứ chị dâu… chẳng phải chị bảo là thêm món sao?” Lục Cảnh Lễ bị mắng, vẻ mặt đầy vô tội.
Ninh Tịch: “Tiểu Bảo thích, bây giờ không cho phép ăn!”
Tiểu Bảo cũng gật đầu thật mạnh, không cho phép ăn bé thỏ, nó của cháu!
Lục Cảnh Lễ: “…” Nó rõ ràng nên thuộc về dạ dày của chú mà!
“Có mang theo hộp cứu thương không?” Ninh Tịch hỏi một câu.
Giang Mục Dã nghe vậy lập tức nhíu mày: “Bà bị thương à? Đã bảo bà là đừng có đi bắt thỏ mà!”
Ninh Tịch: “Là thỏ bị thương chứ không phải tôi, ok?”
Giang Mục Dã: “…”
Ninh Tịch tìm hộp cứu thương rồi bắt đầu băng bó cho con thỏ.
Thỏ hoang tính cảnh giác rất cao lại chạy rất nhanh, nếu không bởi vì một chân của con thỏ này bị thương thì làm sao cô có thể dễ dàng bắt được nó chứ.
Gương mặt bánh bao nhỏ tràn đầy đau lòng vuốt ve đầu con thỏ, dáng vẻ như thể người bị thương chính là mình.
Băng bó xong, Ninh Tịch cẩn thật đặt con thỏ vào lòng Tiểu Bảo, để nhóc bế. Con thỏ này cũng rất biết điều, được bánh bao nhỏ bế thì ngoan ngoãn lắm.
“Sao mà phải phiền phức thế cơ chứ… cứ trực tiếp cho lên nồi thì có phải tốt hơn không…” Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ đau đớn.
May mà, Ninh Tịch đã bắt đầu nướng thịt thế nên mới cắt được “cơn đau đớn” của anh ta.
Trong rừng, mùi hoa đào thơm dịu pha lẫn với mùi thức ăn thơm ngào ngạt, kêu gọi cơn thèm ăn của mọi người!
Bốn người đang ăn vui vẻ thì đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân lạo xạo.
Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Tống Căng đang dắt trâu, trong tay còn xách một cái làn đi về phía rừng đào.
Á! Chơi vui quá, tí nữa thì quên mất việc chính!
Sở dĩ cô chọn nơi này để nấu nướng là bởi vì phát hiện ra Tống lão cứ ra đồng là thường đến đây ăn cơm vào buổi trưa.
“Tống lão, ngài xong việc rồi à? Ngài có muốn đến đây ăn cùng với chúng cháu không?” Ninh Tịch nhiệt tình hỏi thăm.
Đến lân la làm quen ba ngày, Ninh Tịch cũng coi như là đã quen mặt, cộng thêm lần này đến cũng không có hy vọng gì nhiều lắm, cho nên thái độ cũng thoải mái hơn nhiều.
Tống Căng nhìn mấy người một cái, lúc nhìn đến Tiểu Bảo ánh mắt ông hơi ngừng lại một chút, sau đó liền nói: “Cám ơn, ông già này cũng có mang bữa trưa!”
Dứt lời liền bước đến một chỗ cách mấy người Ninh Tịch khoảng mười bước, ngồi xuống cạnh một gốc cây lấy bữa trưa ra bắt đầu ăn, trong làn chỉ có một cái bánh ngô cùng dưa muối, vô cùng đơn giản.
“Ông ấy chính là Tống Căng?” Giang Mục Dã hỏi.
Vừa nãy lúc ở trên đường, Ninh Tịch cũng đã nói với Giang Mục Dã và Lục Cảnh Lễ một vài chuyện có liên quan đến Tống Căng.
“Đúng thế! Có thấy đặc biệt thoát tục không?” Ninh Tịch chặc lưỡi nói.
Lục Cảnh Lễ ngồi bên cạnh mồm đầy dầu mỡ bóng nhẫy lúng búng ra mấy chữ không rõ ràng: “Có doát du͙c.. đến mấy cắc cắn… cũng có điểm yếu mà thoai, em lói chị nghe! Ví lụ, như anh zai em ấy, điểm yếu của anh lấy chính nà chị… còn điểm yếu lủa em… chính nà ăn…”
“Ha ha, ví dụ trước còn ổn, ví dụ sau ấy à…!”
“Dù sao thì cũng vẫn là cái ý đó, chắc chắc sẽ có thứ gì đó đả động được ông ấy, chỉ là chị không phát hiện ra mà thôi!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc